Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 60: Chương 60: Đương nhiên là làm cho cô thỏa mãn.




Băng Ngưng dựa vào vách tường một lúc lâu mới lên tới trên lầu, vừa vào trong phòng trên người cô đã rịn một lớp mồ hôi mỏng, đúng lúc này chuông điện thoại di động reo lên, nhìn dãy số hiện lên cô liền chau mày lại.

“Lạc Băng Ngưng, cậu lại dám cho mình leo cây sao!” Còn chưa đợi Băng Ngưng mở miệng trả lời đầu bên kia điện thoại Dương Tư Thần đã bắt đầu nổi giận. “Cậu muốn chết sao?”

“Là tự cậu nói muốn xem phim, mình vẫn chưa nhận lời mà!” Thái độ thản nhiên của cô làm cho Dương Tư Thần có cảm giác vô lực giống như đấm vào không khí vậy.

“Cho cậu ba mươi phút để ra ngoài, nếu không mình sẽ đến nhà lôi cậu ra!” Cậu ta hung hăng cảnh cáo, thật là, không dạy dỗ cô một trận thì cho rằng cậu dễ dãi lắm đúng không.

“Cậu đừng có làm bậy!” Băng Ngưng khẽ kêu lên.

“Vậy cậu ra ngoài đi!” Dương Tư Thần vô lại nói. “Nếu không mình nói được thì làm được đó.”

“Dương Tư Thần, cậu...” Lời nói của Băng Ngưng còn chưa nói ra miệng, cổ tay của cô đã bị nắm đến phát đau. Bộp—! Điện thoại trong tay cô đã rơi thẳng xuống sàn nhà.

Băng Ngưng quay đầu lại thấy sắc mặt tái xanh của Diệp Dịch Lỗi thì lo lắng nuốt nuốt nước miếng.

Cơn giận của anh ta rất khủng khiếp, Băng Ngưng có cảm giác như cổ tay của cô sắp bị nắm gãy rồi.

“Anh Dịch Lỗi!” Cô dè dặt mở lời.

“Đang nói chuyện điện thoại với ai?” Tiếng nói của anh trầm thấp, nhưng từng chữ đều lộ ra sự lạnh lùng giống như đang giữa mùa đông lạnh lẽo vậy.

“Không có, không có nói với ai hết.” Băng Ngưng nói dối theo bản năng, nhưng một giây kế tiếp cổ tay của cô liền bị nắm chặt hơn.

Aaa—! Cô đau đến khẽ kêu lên. “Anh Dịch Lỗi, đau quá.”

“Đau? Cô cũng biết đau sao?” Nghe những lời này Diệp Dịch Lỗi đột nhiên cười lên một tiếng, chỉ là nụ cười này của anh so với khi đang nghiêm túc thì khiến cho Băng Ngưng càng thêm lo lắng.

“Tại sao? Hả?” Anh ta giận dữ hỏi.

Băng Ngưng bị hỏi đến lúng túng, tại sao cái gì?

“Cô phải để tôi nói bao nhiêu lần nữa thì cô mới nghe hiểu hả?”

Anh ta tiến tới gần, Băng Ngưng lùi về phía sau trốn tránh theo bản năng, cổ tay bị nắm chặt, bàn tay bé nhỏ của cô cũng đã trắng bệt.

“Lạc Băng Ngưng, có phải cô cho rằng có mẹ tôi làm chỗ dựa cho cô, thì tôi không dám làm gì cô đúng không? Hả?” Anh ta nói xong chợt áp mạnh tay vào hai gò má của cô, thô lỗ đẩy cô sát vào vách tường...

Rầm—! Sau lưng bị đụng đến phát đau nhưng Băng Ngưng cũng không bận tâm đến, cô nâng tay trái lên nắm lấy bàn tay to lớn của Diệp Dịch Lỗi.

“Anh Dịch Lỗi, không phải như anh nghĩ đâu...” Cô lắc đầu.

Thế nhưng hai gò má cô đang bị bóp mạnh khiến cô nói không rõ từng chữ, ngược lại những âm thanh này phát ra giống như một loại tiếng kêu rên rỉ ái muội. Nghe thấy âm thanh này, trong phút chốc ánh mắt Diệp Dịch Lỗi đã biến thành đỏ ngầu. Nhìn dáng vẻ đáng thương của người đang đứng trước mặt, đôi môi anh ta chợt phủ mạnh xuống.

“Ưmh...” Hai má Băng Ngưng bị bóp chặt khiến cho lưỡi của Diệp Dịch Lỗi tiến vào không một chút trở ngại nào. Mãnh liệt. Cuồng loạn. Chiếm đoạt tất cả...

Băng Ngưng đau đến ứa nước mắt, đã xảy ra chuyện gì vậy? Hoàn toàn không rõ tình hình thế nào khiến cơ thể đang hoảng sợ của cô khẽ run lên, thử thăm dò đáp lại anh ta, mong rằng anh có thể bớt giận, nhưng không ngờ làm như vậy ngược lại cơn giận của Diệp Dịch Lỗi lại càng kinh khủng hơn...

“Bị bức hôn cô đều sẽ hưởng thụ đáp trả như vậy sao? Lạc Băng Ngưng cô thật là đê tiện!” Anh ta gào lên bên tai cô, lỗ tai cô bị chấn động đến ù đi.

Diệp Dịch Lỗi đỏ mắt nhìn chằm chằm gương mặt của Băng Ngưng. “Đứa bé kia là con của ai? Nói!”

“......” Cái gì?

“Cô đói khát đến vậy sao? Hả?” Anh ta quát lên.

“Mới mười sáu tuổi đã biết ra ngoài dụ dỗ đàn ông, cô đã không chịu nổi cô đơn như vậy, cô chỉ cần nói với tôi, tôi sẽ giúp cô mà.”

Anh ta hầm hừ bắt đầu xé rách quần áo của Băng Ngưng, cô đang mặc váy, càng để cho Diệp Dịch Lỗi ra tay dể dàng hơn.

“Aaaa~, không được... Diệp Dịch Lỗi anh muốn làm gì?” Băng Ngưng bị dọa sợ kêu to.

“Làm gì ư?” Diệp Dịch Lỗi cười. “Đương nhiên là làm cho cô thỏa mãn...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.