“Cậu không thể đi vào.” Sau tiếng kêu đó, cửa phòng của Băng Ngưng bị đẩy ra thật mạnh. Diệp Dịch Lỗi theo bản năng dùng thân thể của mình che lấy Băng Ngưng, tiếp đó anh nhìn về phía cửa. Vừa lấy lại được tự do, đôi môi của Băng Ngưng liền truyền ra tiếng rên mờ ám, yêu kiêù . . . . . .
Bùm! Cho dù chết, Dương Tư Thần cũng không nghĩ đến mình xông tới sẽ nhìn thấy một màn như vậy. Thân thể của cậu ta giống như mất trọng tâm đập mạnh vào cánh cửa, tiếng va đập phát ra nặng nề .
Dương Tư Thần kinh ngạc nhìn về phía hai người trên giường và âm thanh rên rỉ vừa nãy. Cậu ta cũng là đàn ông, làm sao có thể không biết âm thanh kia là cái gì, huống chi cậu ta còn tung hoành tình trường đã nhiều năm…. Trên mặt đất, cánh tay xuôi bên người Dương Tư Thần từ từ nắm chặt lại. Khi nghe tiếng thét chói tai của Băng Ngưng trong điện thoại, cậu ta lo lắng cô gặp phải chuyện không may nên mới chạy tới, thế nhưng. . . . Bỗng nhiên cậu ta nở nụ cười nhưng lại không biết mình cười có bao nhiêu khổ sở. Cô từ chối tình yêu của mình là vì như vậy sao? Đau đớn trong lòng khiến Dương Tư Thần không cách nào hô hấp khi nhìn cô gái mình yêu đang lăn lộn trên giường với một người đàn ông khác . Đột nhiên cậu ta cảm thấy cô không khác gì những người phụ nữ ở trên giường của mình . . . .
“Dương thiếu!”
Khi nhìn thấy Dương Tư Thần xông vào, tay của Diệp Dịch Lỗi kéo chăn che đi phần quần áo hỗn loạn của Băng Ngưng lúc này.
“Sao cậu lại tới đây?” Anh chỉnh lại quần áo của mình cho gọn gàng trong chốc lát rồi hỏi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hồi lâu ——
Thoát ra từ đau đớn trong lòng, Dương Tư Thần mới lên tiếng: “Không có việc gì, không sao!”
Bàn tay đang nắm chặt từ từ buông ra, Dương Tư Thần lộ ra nụ cười thoải mái. Không một ai nhìn thấy được nỗi đau trong lòng của cậu ta và những dấu vết do móng tay hằn sâu trong lòng bàn tay kia.
“Xin lỗi, quấy rầy rồi . . . .” Cậu ta nói xong thì đi ra ngoài.
Vì Băng Ngưng vẫn trốn ở trong chăn không dám đứng dậy nên cô không nhìn thấy trong mắt của Dương Tư Thần hiện lên sự đau đớn và tuyệt vọng, mà cậu ta cũng không thấy được nước mắt của cô trước sự lăng nhục này. . . . .
Sau khi bình tĩnh lại mọi chuyện, Băng Ngưng nghiêng người đi, chôn mặt mình vào trong chăn khóc nức nở trong im lặng, đau đớn. . . . Giống như đã không còn cảm thấy, một nỗi khuất nhục ùn ùn kéo đến, bao trùm lấy cô. . . . . .
Một tay Diệp dịch Lỗi đút vào trong túi quần, cảm thấy trên ngón tay còn ẩm ướt, đột nhiên anh nhíu mày, sải bước đi vào nhà tắm. Ở bên trong, anh dùng sức để rửa sạch ngón tay của mình, thật bẩn . . . . Lúc này, anh cảm thấy có chút khác thường, giống như chà một lúc lâu nhưng lại hoàn toàn không cảm thấy sạch hơn . . . .
Lúc anh đi ra, Băng Ngưng vẫn nằm ở đó như cũ. Dù không nhìn thấy nước mắt nhưng nhìn bả vai của cô khẽ run rẩy, anh không khó để nhận ra là cô đang khóc . . . .
“Bị lớp trưởng của mình nhìn thấy chuyện như vậy, cô cảm thấy thế nào?” Diệp Dịch Lỗi hỏi.
“Tôi nhắc lại một lần nữa cho cô nhớ, không cho phép đến gần người đàn ông khác.”
Anh xoay người của Băng Ngưng, kéo cô ngồi dậy.
“Nếu còn dám làm trái ý của tôi thì Lạc Băng Ngưng! Cô hãy tự gánh lấy hậu quả . . . .” Anh nói xong bèn lau bàn tay dính nước lên quần áo của Băng Ngưng, sau đó đẩy cô trở lại giường.
Băng Ngưng theo đó ngã lên giường. Cô vẫn không nhúc nhích cũng không có mở mắt, cho đến khi nghe được tiếng đóng cửa, cô mới khẽ run rẩy một chút. Mệt quá, cô không biết mình có thể kiên trì bao lâu nữa . . . .
***************
Dương Tư Thần lái xe rời khỏi nhà họ Diệp với tốc độ nhanh. Vốn đã bị đả kích quá lớn nên cậu ta không phát hiện ra mình đang đi vào đường ngược chiều, làm chấn động đến xung quanh khiến xe cảnh sát vây lấy cậu ta. Nhưng tới tận khi cảnh sát vượt lên phía trước thì cậu ta mới dừng lại. . . . . .
Gục đầu trên tay lái, Dương Tư Thần mặc kệ cho cảnh sát gõ cửa sổ xe cũng không thèm đáp lại. Lúc này, bên tai cậu ta chỉ quanh quẩn những tiếng rên rỉ của Băng Ngưng . . . .
Ngưng nhi! Sao cậu có thể đối xử với mình như vậy, tại sao có thể chứ?
“AAAAA….” Đột nhiên cậu ta gào lên, sau đó nắm chặt tay đánh về phía cửa sổ xe một quyền. . . .