Bùm! Cửa thủy tinh bỗng chốc vỡ vụn. Dương Tư Thần nhìn nó lại giống như đang nhìn thấy tim của chính mình vậy. Cậu ta cười nhưng trong mắt lại cảm thấy cay cay. Dương Tư Thần! Đây là báo ứng của mày, mày đáng bị báo ứng. Những giọt máu rơi xuống trán, ánh mắt của cậu ta nhìn ra cửa sổ xe. Ngưng nhi, Lạc Băng Ngưng. . . . . .
Nhà họ Diệp
Một mình Băng Ngưng trốn ở trong phòng tắm, cơ thể của cô khó chịu, không đủ sức chống lại giống như khi bàn tay của anh chạm vào nơi nào đó. Tuy cô thấy sợ hãi, khuất nhục nhưng lại không biết làm gì mới có thể làm cho cảm giác đó biến mất. Lấy cách thức như thế để nhục nhã cô khiến trong lòng cô không thể nào tiếp thu được. Cô lặng lẽ rơi nước mắt, cuối cùng giống như mọi thứ sụp đổ mà gào khóc ra tiếng.
“Bùm!”
Cửa phòng tắm bị đạp văng ra, tiếng khóc của Băng Ngưng chợt dừng lại. Diệp Dịch Lỗi quay lại bước đến, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của cô gái nhỏ ngồi xổm trên mặt đất, trong mắt anh thoáng qua một chút không hiểu tình hình lúc này.
Nhìn thấy Băng Ngưng hốt hoảng nắm chặt lấy khăn tắm muốn che đi thân thể của mình, anh tiến lên một chút siết lấy cổ tay của cô.
“Chạm cũng chạm qua nhiều lần rồi, hiện tại che đi thì có ích lợi gì. Tôi không chê cô bẩn, sao cô còn bày ra dáng vẻ uất ức này, giống như tôi là người cưỡng ép cô vậy.” Anh nói qua rồi lấy tay nâng cằm cô lên.
“Cô khóc vì tôi khi dễ cô hay sao, hay là do dáng vẻ hạ tiện của cô bị Dương Tư Thần nhìn thấy?”
Băng Ngưng nhìn anh, giống như trong nháy mắt quên mình đang khóc. Cô hạ tiện sao? Bẩn sao?
“Đúng vậy đó! Dù sao tôi hạ tiện và bẩn như vậy mà anh cũng nguyện ý chạm vào tôi, vậy tôi còn có cái gì mà phải khóc.”
Vẻ mặt Diệp Dịch Lỗi bỗng cứng đờ, cái gì? Nhìn dáng vẻ bình tĩnh này của Băng Ngưng khiến anh không biết mình có nghe lầm hay không. Băng Ngưng . . . . Vậy mà cô lại chống đối anh sao?
“Nhà họ Diệp nuôi lớn chúng tôi, tôi nợ nhà họ Diệp. . . . Cũng là tôi nợ anh.”
Cô chậm rãi ngẩng đầu, thật ra thì phía trước câu “cũng là tôi nợ anh” còn có một câu “tôi yêu anh”.
“Chỉ là. . . . Dù thiếu nhiều hơn nữa thì cũng sẽ có thời điểm trả hết nợ, phải không?” Băng Ngưng hỏi anh nhưng lại giống như là đang hỏi chính mình.
“Cho nên cô thừa nhận, cô thuận theo mẹ tôi như vậy là bởi vì cô đang báo ân sao?”
Lúc trước cô không phản đối đính hôn với Phương Tử Hạo, hiện tại đồng ý đính hôn với anh, có phải hay không cũng là. . . .
Băng Ngưng không nói, Joy đã từng giận hỏi cô: “Tên khốn Diệp Dịch Lỗi kia có gì tốt?”
Thật ra cô cũng không biết anh có gì tốt, chỉ là yêu rồi thì không thể quên được, cũng không biết mình có thể kiên trì được bao lâu. Chỉ là, còn có hai lần, nếu khi đó chuyện vẫn là như vậy, cô liền buông tha, mặc kệ yêu bao nhiêu, khó khăn bao nhiêu . . . .
“Được, Lạc Băng Ngưng! Vậy chúng ta nhìn xem cô có thể cả đời nghe lời nói của bà ấy hay không?” Anh buông cổ tay của Băng Ngưng rồi nói tiếp: “Tôi sẽ chính mắt nhìn cô làm trái với lời hứa của mình. . . .”
“Hi vọng như ý nguyện của anh . . . .”
********
Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, dù Băng Ngưng biết Dương Tư Thần nằm viện cũng không dám đi thăm. Liên tục mấy ngày, ngay cả ngủ cô đều không an ổn.
“Ngưng nhi!” Joy nhìn dáng vẻ mất hồn của Băng Ngưng, đau lòng kêu một tiếng: “Có phải tên khốn Diệp Dịch Lỗi kia lại bắt nạt cậu hay không?”
“Không có mà!” Băng Ngưng khẽ cười một chút.
“Cậu còn thay anh ta nguỵ biện sao?” Joy tức giận khi Băng Ngưng ngầm chịu đựng như vậy.
“Ngưng nhi! Anh ta, anh ta đã chạm vào cậu chưa?” Đột nhiên cô lo lắng hỏi.
“Làm sao cậu lại nghĩ vậy chứ!” Băng Ngưng cười khẽ, nói: “Anh ấy sẽ không.”
Thật ra anh ấy rất ít phải chạm vào, bởi vì . . . . Anh có quá nhiều phương thức làm cho cô càng đau đớn hơn so với chạm vào cô. . . .
Chương 64: Chuyện không tưởng tượng được
Dương Tư Thần thoát khỏi tai nạn xe cộ, ở trong lòng Băng Ngưng luôn lo lắng, cô cảm giác mình không thoát được quan hệ với chuyện này. Nhưng khi cầm điện thoại lên, từ đầu đến cuối cô lại không có dũng khí để gọi. Chuyện như vậy bị cậu ta trông thấy, cô làm sao còn có còn mặt mũi để gặp cậu ta. . . .
Hai cô gái đi ra từ trong trường học. Nhìn nhất cử nhất động của hai người con gái xinh đẹp tựa như một phong cảnh mỹ lệ vậy. Theo thói quen, Băng Ngưng đứng ở cổng nhìn xung quanh, nhưng lần này chờ cô ở cổng không phải tài xế, mà là. . . . Lưu Duệ Hàng.
Thân thể của Băng Ngưng theo bản năng run lên một chút. Lưu Duệ Hàng mặc áo sơ mi trắng tùy ý dựa vào trên thân xe, động tác tự nhiên phóng khoáng không nói nên lời, hơn nữa khóe môi thỉnh thoảng lộ ra nụ cười tà mị, có sức lôi cuốn kì lạ làm người ta phải ái mộ.
“Ngưng nhi!” Nhìn thấy Băng Ngưng ra ngoài, Lưu Duệ hàng tiến lên vẫy tay gọi cô.
Băng Ngưng hơi mím môi, cô không có để ý tới Joy đột nhiên đỏ mặt, sau đó cúi đầu. Nhưng cô còn chưa kịp nữa nói gì, Lưu Duệ Hàng đã chạy tới bên cạnh.
“Anh họ.” Băng Ngưng cười có chút cứng ngắc.
“Ừm!” Anh ta gật đầu một cái rồi cầm lấy cặp sách của Băng Ngưng, biểu hiện giống như một người anh họ thân thiết.
Bàn tay nhỏ bé của Joy gắt gao nắm thật chặt túi sách đứng ở một bên, tâm tư của cô giống như muốn nhảy ra ngoài. Lưu Duệ Hàng nhìn Joy thoáng cái cười khẽ.
“Kiều Kiều! Em có muốn anh đưa em về hay không?”
“Không cần!” Không đợi Joy mở miệng, Băng Ngưng vội vàng nói:“Kiều Kiều, cậu trở về trước đi, trên đường nhớ cẩn thận.”
“Ừ.” Joy gật đầu.
Tuy cô không hiểu Băng Ngưng tại sao lại làm vậy nhưng như vậy cũng tốt, nếu không cô chắc chắn sẽ hồi hộp chết mất.
Băng Ngưng ngồi bên cạnh Lưu Duệ Hàng có chút khẩn trương, chỉ mong có thể về đến nhà nhanh một chút.
“Hôm nay, tài xế đi đón ông ngoại rồi!” Thấy Băng Ngưng không hỏi, Lưu Duệ Hàng mở miệng nói.
“Ông nội muốn trở về?”
“Ừm!” Lưu Duệ Hang gật đầu, ý vị sâu xa nhìn Băng Ngưng một chút rồi nói tiếp: “Lẽ ra Dịch Lỗi cũng có thể đến, chỉ là . . . .”
“Anh ấy sẽ không đến, em hiểu rất rõ.” Đôi mắt Băng Ngưng buông xuống, trong nháy mắt lòng cô dâng lên một nỗi bi thương.
Lưu Duệ Hàng nhìn dáng vẻ Băng Ngưng một chút, lắc đầu mà không biết phải làm sao.
“Thật ra thì. . . . Em có thể sống sót ở nhà họ Diệp, thật đúng là kỳ tích.”
Băng Ngưng liếc mắt nhìn Lưu Duệ Hàng.
“Em không cần phải nhìn anh như vậy, anh chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi.” Anh ta vừa nói vừa vững vàng lái xe.
“Nhưng mà. . . . Băng Ngưng! Em khăng khăng một mực như vậy, hi vọng cuối cùng không cần hối hận.” Anh ta nói một chút rồi dừng lại, mặc dù luôn nhắc nhở như vậy nhưng cũng không có nói thẳng ra, dù sao thì . . . . Chuyện này không liên quan đến anh ta, anh ta chỉ cần quan tâm tốt chuyện của mình và Diệp Dịch Lỗi là được. Chuyện lần này mặc dù có chút nghiêm trọng, nhưng anh ta biết Diệp Thiệu Quân chắc sẽ không khoanh tay chờ chết. Ngược lại thì dáng vẻ của Diệp Dịch Lỗi giống như mọi thứ đều không quan trọng.
Trên đường đi, thần kinh Băng Ngưng đều căng thẳng, cuối cùng cũng bình yên vô sự về đến nhà họ Diệp. Nhưng cô không ngờ Điền Mộng Phỉ cũng ở đây, lại ở chung một chỗ nói chuyện phiếm với mẹ. Trên mặt Lâm Thanh Âm lộ vẻ dịu dàng mềm mại, còn phân phó người giúp việc muốn tiếp đãi Điền Mộng Phỉ thật tốt.
Đây là tình huống gì? Cô xoay mặt nhìn Lưu Duệ Hàng, anh ta nhún nhún vai, dáng vẻ giống như muốn nói: anh đã nhắc nhở em rồi.
“Ngưng nhi, cậu đã về rồi!” Nhìn thấy Băng Ngưng, Điền Mộng Phỉ lại là người chào hỏi trước.
Nhìn trong phòng khách, mấy người giống như là người một nhà, đột nhiên Băng Ngưng cảm thấy mình giống như có phần dư thừa. . . .
Đôi môi Băng Ngưng mấp máy nhưng lại không phát ra được tiếng chào hỏi nào. Người phụ nữ này mang đến cho cô nhiều nhục nhã, nhưng hôm nay lại trở thành khách quý của nhà họ Diệp, dĩ nhiên trong lúc nhất thời cô không biết đối mặt như thế nào. Cho đến khi tay của cô bị kéo. . . .