Băng Ngưng quay mặt nhìn Lưu Duệ Hàng, cô dùng sức muốn tránh thoát tay của anh ta nhưng thử hai lần cũng thất bại. Nhìn hai người ở trước mặt mọi người “lôi lôi kéo kéo”, đôi mắt Diệp dịch Lỗi bỗng chốc tối sầm lại.
“Ngưng nhi! Con đi lên tắm rửa đi, hôm nay phòng bếp làm rất nhiều món con thích ăn.” Lâm Thanh Âm thân mật vỗ trên vai Điền Mộng Phỉ rồi đi tới bên cạnh Băng Ngưng.
Băng Ngưng nhắm mắt hít vào một hơi.
“Con đi lên thay quần áo, xin lỗi không tiếp chuyện được.”
Hất tay Lưu Duệ Hàng ra, Băng Ngưng vội vã đi lên.
Chạy vào phòng ngủ, cô quay lại đóng cửa phòng. Nếu như có thể, cô thật sự không muốn đi xuống. Lấy ra máy trợ thính từ trong tai xuống, thế giới của Băng Ngưng lập tức an tĩnh lại. Cô nhìn mình trong gương, Lạc Băng Ngưng! Mày như vậy. . . . Như thế nào xứng với anh Dịch Lỗi, cô nắm chặt máy trợ thính ở trong tay, rất lâu sau mới mở mắt.
“Vốn không nên ôm lấy hy vọng, không phải sao!”
Thay quần áo xong, Băng Ngưng đi dọc theo hành lang. Không biết có phải vì không mang máy trợ thính mà ngay cả tiếng bước chân của mình cũng không nghe rõ. Cô chậm rãi mở lòng bàn tay, nhìn thứ đồ chứng minh là mình đã mất đi thính giác, cô cười chua xót. Ha ha. . . . Đúng vậy! Người tàn phế. . . .
“Một đám ăn hại.” Không biết nơi nào truyền đến một hồi âm thanh trầm thấp: “Ngay cả người cũng không tìm được.”
Âm thanh loáng thoáng truyền đến. Băng Ngưng đeo ống nghe lên, nhưng kế tiếp lại không có âm thanh gì. Xoa xoa lỗ tai, là mình nghe lầm sao? Tìm người ư? Muốn tìm ai?
Diệp Dịch Lỗi thay quần áo đi xuống, vừa vặn nhìn thấy Băng Ngưng đứng ở đó ngây ngẩn, không khỏi suy nghĩ tới bộ dạng lúc cô và Lưu Duệ Hàng lôi lôi kéo kéo. Anh vừa mới xuất hiện, Băng Ngưng liền cảm thấy hơi thở lạnh lẽo của anh. Cô cúi đầu, nhẹ nhàng lui về phía sau hai bước, chuyện ngày đó như hiện ra trước mắt. Lúc này anh bỗng nhiên mỉm cười. Bị anh quan sát làm cô có cảm giác mình như khỏa thân trước mắt anh, thật khó chịu.
“Hai người làm gì ở nơi này vây?” Diệp Thiệu Kỳ đi ra nhìn thấy hai người liền mở miệng châm chọc.
“Đang nói cho vợ chưa cưới của cháu biết, nếu người nào động tay động chân với cô ấy, thì cho anh ta một cái tát. Nếu không cẩn thận xảy ra án mạng, cháu giúp cô ấy xử lý.”
Sắc mặt của Diệp Thiệu Kỳ biến đổi, ngay sau đó cười nói: “Hả? Thật sao?”
Chậm rãi đi tới bên cạnh hai người, bà ta nói tiếp: “Nói lời hùng hồn thật ra rất đơn giản, chỉ là muốn làm được. . . . Dịch Lỗi à! Đúng là phải có bản lĩnh thật sự nữa.”
“Cám ơn cô nhắc nhở.” Diệp Dịch Lỗi cười nói: “Có bản lĩnh hay không thì phải thử mới biết được.”
“Chỉ có điều. . . . Cô cũng tin tưởng một câu nói, hổ phụ sinh hổ tử.”
Nhìn như là một lời nói khen ngợi, nhưng Băng Ngưng cảm thấy hai người nói chuyện không hề đơn giản. Quả nhiên, lời nói xoay chuyển.
“Năng lực của ba cháu rất tốt, cháu cũng di truyền không sai. Ví dụ như về điểm đào hoa này.” Bà ta nói qua rồi nhìn về phía Băng Ngưng.
“Với việc nhẫn nhục chịu đựng. . . . Lâm Thanh Âm dạy cô không tồi.” Bà ta đang nói thì một loạt tiếng bước chân kéo tới.
“Thiệu Kỳ, tôi không hiểu vì sao cô luôn muốn tìm tới Ngưng nhi để gây phiền phức. chẳng lẽ cô không có việc gì để làm.” Lâm Thanh Âm đi tới, che chở Băng Ngưng ở sau lưng.
“Chuyện của Duệ Hàng cũng không phải là lần một lần hai. cô đừng tưởng rẳng Ngưng nhi không nói thì tôi không biết. Những chuyện này các người tốt nhất thu lại một chút. Nếu như để ba biết, các người nhất định sẽ khó sống.”
“Ơ, chị dâu! Tôi thật sự vô cùng sợ hãi đấy!” Diệp Thiệu Kỳ làm ra dáng vẻ hoảng sợ, sau đó liền cười ha ha.
“Thật ra thì. . . . Chị cần gì phải như vậy chứ. Nếu như tôi bằng lòng, nói không chừng cuối cùng Băng Ngưng lại là con dâu của tôi . . . .” Bà ta nói xong rồi nhìn về phía Băng Ngưng.
Chương 66: Tất cả giờ mới bắt đầu
“Ngay cả Duệ Hàng nhà tôi đối xử với con bé cũng tốt hơn so với Dịch Lỗi, đổi lại là ai cũng cảm thấy nên ở cùng một chỗ với người đối xử tốt với mình. Nhưng mà. . . . Chị giáo dục con mình cũng sẽ không chắc chắn hiểu rõ nó. Tiểu tam tới cửa cũng nhẫn nhịn được, còn có cái gì không thể nhẫn nhịn đây? Cũng phải, chỉ cần ngồi vững vàng trên ghế vợ cả nhà họ Diệp thì còn có cái gì quan trọng nữa chứ!”
Bà ta nói một chuỗi dài, cũng không biết bà ta muốn ám chỉ cái gì. Bỗng nhiên điện thoại di động của bà ta vang lên. liếc mắt nhìn màn hình, sắc mặt của bà ta thay đổi, sau đó vội vàng rời đi.
Trong mắt Lâm Thanh Âm tràn đầy tức giận. Lúc này bàn tay nhỏ bé của Băng Ngưng nhẹ nhàng kéo bà, sau đó tựa vào trên vai bà. Sắc mặt giận dữ của Lâm Thanh Âm mới từ từ hạ xuống, khẽ vuốt đầu Băng Ngưng.
“Là thế này phải không?” Diệp Dịch Lỗi nhìn Băng Ngưng, hỏi: “Chỉ cần vị trí vợ cả ư?”
Anh chậm rãi tiến tới gần, Băng Ngưng khó chịu quay mặt đi. Không ngờ Diệp Dịch Lỗi lại thèm để ý tới mẹ mình ở đây mà nắm cằm của Băng Ngưng, nói tiếp: “Nếu là như vậy, tôi cưới cô . . . .”
“Dịch Lỗi, con làm gì vậy?” Lâm Thanh Âm đẩy tay anh ra.
“Không có gì, chỉ là tôn trọng mong muốn của ba mẹ mà cưới cô ta.” Diệp Dịch Lỗi mỉm cười nói.
“Không biết để cho các người nhìn chúng ta không hạnh phúc cả đời, sẽ là một loại cảm giác gì. . . .” Hắn nói xong thì xuống lầu.
Nhìn bóng lưng của Diệp Dịch Lỗi, Lâm Thanh Âm than thở, khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Băng Ngưng.
“Không có chuyện gì, Dịch Lỗi nó không phải có ý đó!” Bà cười, an ủi cô: “Con giận mẹ sao? Về chuyện Điền Mộng Phỉ phải không?”
Băng Ngưng lắc đầu, thật ra thì. . . . Cô có tư cách gì để tức giận đấy. Cho dù mẹ có thương cô thì cô cũng chỉ là đứa con gái mà bà nhận nuôi thôi.
“Thật ra thì. . . . Mẹ không còn biện pháp nào nữa rồi. Dịch Lỗi đứa nhỏ này chính mình không biết tiết chế, vẫn cùng tiểu thư nhà họ Điền tạo scandal, vì thế ông nội con nổi giận. Hiện tại chính là thời điểm quan trọng để đánh giá Dịch Lỗi và Lưu Duệ Hàng, mẹ không thể không giúp nó.”
“Mẹ. . . .”
“Cho nên mẹ thúc đẩy hai nhà hợp tác, ngày mai tin tức này sẽ đăng báo. Đến lúc đó sẽ nói bọn họ lui tới là bởi vì hợp tác, chỉ là. . . . Nói như vậy, Dịch Lỗi không tránh được tiếp xúc nhiều với Điền Mộng Phỉ, mẹ chỉ sợ con tủi thân.”
“Con không quan trọng.” Băng Ngưng lắc đầu.
Lâm Thanh Âm vui mừng ôm lấy Băng Ngưng.
“Bé ngoan! Mẹ chắc chắn sẽ không để cho con chịu uất ức.” Bà nói qua rồi lấy ra một cái hộp xinh đẹp.
“Đây là máy trợ thính mẹ mua ở nước ngoài, sau này đổi cái này đi. Nghe nói đeo cái này vào thì khả năng nghe sẽ giống như người bình thường.”
Băng Ngưng tiếp nhận lấy.
“Cám ơn mẹ.”
Cô cười, lúc này được niềm hạnh phúc bao vây như vậy, giống như cho dù cô có chịu bao nhiêu uất ức đều là đáng giá. . . .
Bữa ăn tối.
Tin tức nhà họ Diệp và nhà họ Điền sắp hợp tác quả thật làm Diệp Triển Bằng hài lòng. Ông còn không ngừng tán dương Diệp Dịch Lỗi, nhà họ Diệp cũng cực kỳ nhiệt tình khách khí với Điền Mộng Phỉ, Diệp Dịch Lỗi lại bằng mọi cách thân mật với cô ta. Đối với Băng Ngưng, cô cố gắng xem như không nhìn thấy tất cả những điều này, chỉ là. . . . Có một số việc không giống như là không nhìn thấy sẽ không đau, bữa ăn tối giống như bị đè nén khiến hô hấp của cô cũng khó khăn. Băng Ngưng vốn cho là chỉ cần ăn cơm tối xong, tất cả đều kết thúc. Nhưng cô không thể tưởng tượng được, tất cả mọi chuyện giờ mới bắt đầu. . . .