Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 65: Chương 65: Chuyện ba năm trước




Cứ nghĩ là chỉ cần ăn cơm tối xong, tất cả mọi chuyện đều sẽ kết thúc, nhưng cô không ngờ tới là, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu...

Sau bữa ăn tối, Điền Mộng Phỉ không hề có ý muốn ra về, Lâm Thanh Âm cũng thuận tình mời cô ta ở lại ngủ một đêm, còn sắp xếp phòng ngủ dành cho khách ở tầng ba cho cô ta. Ha ha... Tầng ba.

Diệp Dịch Lỗi ngồi trên ghế sô pha nghe giọng nói mềm mại của Điền Mộng Phỉ, mặc cho cô ta tùy ý dựa vào người mình, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía Băng Ngưng mà quan sát cô, có phải thật như lời Diệp Thiệu Kỳ nói hay không, chỉ cần có được danh phận vợ cả, thì cô bất chấp tất cả sao...

Nếu cô đã có lòng dạ này, tôi sẽ giúp cô được mãn nguyện.

Diệp Dịch Lỗi cố ý kéo Điền Mộng Phỉ vào trong ngực mình, hai người đụng chạm thân mật với nhau. Dáng vẻ âu yếm của bọn họ khiến cho Băng Ngưng cảm thấy thật khó chịu.

“Ngày mai con có tiết học sớm, con xin phép lên phòng trước đây!” Băng Ngưng vội vã đứng dậy rời đi.

Nhìn thấy cô muốn đi Lưu Duệ Hàng cũng vội vàng đi theo, hành động của anh ta khiến đáy mắt Diệp Dịch Lỗi hiện lên vẻ không vui.

Bước chân của Băng Ngưng rất nhanh, giống như là nóng lòng muốn ra khỏi chỗ đó càng nhanh càng tốt vậy. Nhưng chỉ mới mấy bước đã bị Lưu Duệ Hàng đuổi theo kịp.

“Khổ sở né tránh như vậy, em họ Ngưng nhi àh, đây là cách em giải quyết vấn đề này sao?” Anh ta kéo lấy Băng Ngưng

Tay Băng Ngưng nắm lại thật chặt.

“Nếu không như vậy thì như thế nào đây? Anh họ cho rằng em có tư cách xông lên tách bọn họ ra sao? Băng Ngưng hỏi.

“Tiểu Ngưng nhi, em chính là băn khoăn quá nhiều, quá hiền lành, ở nhà họ Diệp này không thể sống như vậy được đâu.” Anh ta lắc đầu.

“Sẽ không lâu nữa đâu.” Băng Ngưng ngẩn đầu lên nhìn anh ta.

Cái gì sẽ không lâu nữa? Lúc mới đầu anh ta có chút không rõ, nhưng từ từ phản ứng kịp liền hiểu ra, con bé muốn rời khỏi nơi này. Không được! Con bé mà đi thì kế hoạch của mình sẽ thế nào đây.

“Em họ Ngưng nhi, em vẫn luôn nhẫn nhịn chịu thiệt thòi là không được, phải thử phản kích lại xem sao.”

Hai người đang đứng ở trên bậc thềm khuất sau góc tường, dáng vẻ của bọn họ thoạt nhìn cực kì mờ ám. Nơi này khiến Băng Ngưng nhớ đến đêm mưa ngày hôm đó, hoảng loạn, sợ hãi, thậm chí là ghê tởm...

Không biết từ lúc nào Diệp Dịch Lỗi đã xuất hiện đứng ở sau lưng hai người, dùng sức túm lấy cổ áo Lưu Duệ Hàng, sau đó tung một cú đấm vào mặt anh ta. Đây là cục tức đã kìm nén bấy lâu nay, rốt cuộc cũng có cơ hội ra tay, đương nhiên anh đã dồn hết toàn lực, không hề nương tay.

“Anh họ, thật ngại quá, ra tay có chút nặng!” Diệp Dịch Lỗi vẫy vẫy tay, ngay khớp xương có một chút rớm máu.

“Anh Dịch Lỗi, anh bị thương rồi!” Thấy khớp xương có máu thấm ra Băng Ngưng kinh ngạc đến ngay người, lát sau liền chạy tới.

“Cách xa tôi ra.” Anh lạnh lùng gạt đi cánh tay đang vươn ra của Băng Ngưng, quệt bàn tay đang bị thương vào quần áo để cầm máu.

Trong mắt Băng Ngưng dâng đầy nước mắt.

“Thì ra anh ấy chán ghét mình đến mức này...” Kềm chế không để nước mắt rơi, cô chầm chậm bước lên cầu thang về phòng, để lại sự giận dữ của Diệp Dịch Lỗi và vẻ mặt ung dung của Lưu Duệ Hàng ở phía sau.

“Thật tình... Cậu cần gì phải tức giận như vậy?” Lưu Duệ Hàng đứng lên lau vết máu ngay khóe môi. “Diệp Dịch Lỗi cậu cũng có tư cách này sao?”

“Tôi không có, chẳng lẽ anh có sao?” Diệp Dịch Lỗi tức cười, anh biết Lưu Duệ Hàng là cố ý, anh ta cố ý chọc tức mình, đáng chết! Không hiểu sao mình lại không kềm chế được, thấy hai người họ ở đâu cũng nhịn không nổi mà đi theo sau.

“Đương nhiên là có.” Lưu Duệ Hàng tự nhiên bước đến. “Em họ tốt của tôi, cậu chớ quên, ba năm trước, nếu không phải tôi nương tay, thì cô ấy đã là người của tôi rồi.”

Một câu nói, lại khiến Diệp Dịch Lỗi như bị sét đánh, cơ thể anh hơi run rẩy, suýt chút nữa đứng không vững. Ba năm trước...

Tựa vào vách tường, anh tháo mắt kính xuống, ra sức lắc lắc đầu, suýt chút nữa anh đã quên, năm đó, công việc của anh lộ sơ hở bị Lưu Duệ Hàng nắm được. Để tìm tài liệu che giấu nhược điểm này, Băng Ngưng đã lén chạy đến phòng làm việc của Lưu Duệ Hàng, nhưng kết quả lại...

“Em họ, thật ra cậu cũng đã quên mất một chuyện...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.