Tựa vào vách tường, anh tháo mắt kính xuống, ra sức lắc lắc đầu, suýt chút nữa anh đã quên, năm đó, công việc của anh lộ sơ hở bị Lưu Duệ Hàng nắm được. Để tìm tài liệu che giấu nhược điểm này, Băng Ngưng đã lén chạy đến phòng làm việc của Lưu Duệ Hàng, không những không tìm được tài liệu mà thiếu chút nữa đã bị Lưu Duệ Hàng...
Trái tim chợt nhói đau, dáng vẻ nhếch nhác của Băng Ngưng khi đó hiện lên từng chút một trong đầu anh, cô dựa trong ngực anh khóc lóc thảm thiết... Anh nắm chặt tay, dần dần cảm thấy đến thở cũng khó khăn. Ngưng nhi...
Thấy sự biến đổi của Diệp Dịch Lỗi, Lưu Duệ Hàng chau chau mày, nói: “Dịch Lỗi, thật ra cậu cũng đã quên mất một chuyện...”
“Đứa bé của Băng Ngưng... Có thể cũng là của tôi.” Anh ta chậm rãi tiến lên.
“Anh nói cái gì?” Sắc mặt Diệp Dịch Lỗi chợt tái nhợt.
“Ha ha...” Thấy anh tức giận Lưu Duệ Hàng cảm thấy hài lòng cười to.
“Tôi chỉ nói là ‘có thể’ thôi, nhưng tôi thật sự không làm gì cô ấy cả, sao lại dùng ánh mắt như giết người mà nhìn tôi như vậy.”
Sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề, Lưu Duệ Hàng bước lên lầu.
“Trở về với Điền tiểu thư của cậu đi, cậu rất bận mà, còn về Ngưng nhi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy...”
Anh ta cười cười đi lên lầu, trước khi khuất dạng sau dãy hành lang anh ta nhìn xuống thì thấy dáng vẻ như mất hồn của Diệp Dịch Lỗi, ha ha...
Em họ tốt àh, hận cô ấy sao? Không sao cả, tôi sẽ yêu thương cô ấy thay phần của cậu, cũng sẽ... Giúp Ngưng nhi có thể nhẫn tâm mà bỏ mặc cậu, tôi muốn cậu phải cảm nhận một cách trọn vẹn nhất, hối hận không kịp... Là mùi vị như thế nào.
——— ———
Băng Ngưng ngồi trong phòng chờ mẹ Lưu mang thuốc cho mình, lúc nghe tiếng gõ cửa còn tưởng là mẹ Lưu tới, nhưng lúc mở cửa ra lại nhìn thấy Lâm Thanh Âm đứng trước cửa.
“Mẹ!”
“Vẫn chưa ngủ àh.” Lâm Thanh Âm cười cười bưng khay đồ ăn khuya bước vào, cô có chút không hiểu ý của bà, vì bình thường cô không có thói quen ăn khuya.
“Mẹ? Đây là...”
“Con đem cái này lên lầu đi.” Bà cười dịu dàng.
“Mẹ, anh Dịch Lỗi không...Con không muốn lên đó đâu.” Cô kịp thời nuốt đi câu ‘không muốn nhìn thấy con’ mà đổ hết mọi trách nhiệm lên người mình.
“Con bé ngốc này, phòng ngủ mà tối nay Mộng Phỉ ở là phòng của Tuyết Ngưng đấy...”
Phòng của Tuyết Ngưng? Bình thường không phải Diệp Dịch Lỗi không cho phép bất cứ ai đụng đến căn phòng đó sao.
“Đêm nay con cũng ở phòng ngủ lúc trước của con đi.” Lâm Thanh Âm sắp xếp.
“Tuy rằng hợp tác với nhà họ Điền sẽ có những tiếp xúc không thể tránh được, nhưng vẫn có thể thu xếp được cơ mà, mẹ sẽ sắp xếp ổn thỏa cho con, Ngưng nhi àh, đương nhiên mẹ sẽ không để con phải chịu thiệt thòi.”
Sắp xếp? Băng Ngưng có chút dở khóc dở cười trước ý nghĩ của mẹ mình. Dù trong lòng có ngàn vạn lần không muốn nhưng Băng Ngưng vẫn bị Lâm Thanh Âm kéo ra cửa, đẩy lên lầu ba.
“Mau đi đi! Chờ Dịch Lỗi ăn xong rồi hãy xuống.”
Băng Ngưng lưỡng lự đi qua đi lại trên tầng ba. Từ hai năm trước phòng ngủ của cô đã chuyển xuống tầng dưới, cô cũng rất ít khi lên đây, mỗi lần lên đây chào đón cô cũng chỉ là những lời nói lạnh lùng của Diệp Dịch Lỗi, cô rất sợ phải nghe thấy những lời đau lòng đó, nên dặn lòng nhớ kỹ không có việc gì thì đừng bước lên đây...
Cửa phòng Diệp Dịch Lỗi khép hờ, Băng Ngưng nghiêng đầu nhìn vào trong nhưng không nhìn thấy gì hết.
Lúc này, trong phòng ngủ của Diệp Dịch Lỗi, Điền Mộng Phỉ mượn cơn say rượu để thổ lộ tình cảm với anh, vì tránh đêm dài lắm mộng, cô ta quyết định dâng hiến mình cho anh, như vậy thì họ có thể ở bên nhau một cách danh chính ngôn thuận, sau đó là đính hôn thậm chí là kết hôn.
“Bây giờ mình đã hai mươi ba tuổi rồi, đã đến tuổi kết hôn rồi, bạn bè chị em bằng tuổi cũng đã kết hôn, sinh em bé hết cả rồi.” Cô ta nghĩ thầm trong lòng.
“Anh Dịch, em thật sự rất yêu anh...” Tay cô ta sờ soạng lung tung trên người Diệp Dịch Lỗi, khiêu khích, dụ dỗ dục vọng của anh...
“Anh Dịch, muốn em không...”
Diệp dịch Lỗi hơi cau mày, vốn định đẩy cô ta ra, nhưng lúc này vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ, bóng dáng Băng Ngưng vừa xuất hiện trong tầm mắt anh, trong nháy mắt khóe môi Diệp Dịch Lỗi lộ ra một nụ cười đen tối đầy mưu tính...
**********