“Anh Dịch, em thật sự rất yêu anh...” Tay cô ta sờ soạng lung tung trên người Diệp Dịch Lỗi, khiêu khích, dụ dỗ dục vọng của anh...
Diệp Dịch Lỗi hơi cau mày, vốn định đẩy cô ta ra, nhưng đúng lúc này vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ, bóng dáng Băng Ngưng vừa xuất hiện trong tầm mắt anh, trong nháy mắt khóe môi Diệp Dịch Lỗi lộ ra một nụ cười đen tối đầy mưu tính. Giơ tay nâng gáy Điền Mộng Phỉ lên, phủ môi xuống hôn cô ta.
“Anh Dịch Lỗi, mẹ...” Băng Ngưng đẩy cửa vào lời còn chưa dứt đã ngây người sững lại, cô kinh ngạc nhìn hai người trong phòng đang quấn quít hôn nhau không rời.
Ra sức kìm nén run rẩy, khay thức ăn trên tay không giữ chặt bị nghiêng đi làm bát canh nóng đổ xuống sàn nhà, phần lớn hắt vào chân cô.
Băng Ngưng kêu nhỏ một tiếng, mà tiếng kêu của cô cũng phá tan bầu không khí ‘động tình’ ám muội của hai người trong phòng, Diệp Dịch Lỗi nhìn sang, đáy mắt Băng Ngưng đã tràn ngập nước mắt nên không nhìn rõ biểu tình ẩn trong ánh mắt anh.
“Xin, xin lỗi...” Băng Ngưng nói xong vội vàng xoay người ra ngoài như lẩn tránh, bước chân của cô rất nhanh, sau khi nghe thấy tiếng đuổi theo phía sau cô càng bước nhanh hơn, nhưng cuối cùng vẫn không nhanh hơn Diệp Dịch Lỗi.
“Cô chạy làm gì?” Diệp dịch Lỗi bắt lấy cánh tay cô lạnh lùng hỏi
“Vậy em nên ở lại làm khán giả sao?” Băng Ngưng cao giọng hỏi lại.
Bình thường tính Băng Ngưng hay nhẫn nhịn không thích so đo tranh cãi, bây giờ cô phản ứng như vậy có thể thấy được là cô thật sự rất tức giận.
“Sao nào, cô đang ghen sao?” Diệp Dịch Lỗi cười hỏi, ánh đèn màu cam mờ ảo trên hành lang rọi lên bóng hai người. Gần đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
“Ghen? Em có tư cách để ghen sao?” Tiếng của Băng Ngưng nhuốm đầy đau thương. “Cho đến bây giờ em cũng chưa hề dùng ba chữ ‘chồng chưa cưới’ này để ép buộc anh làm bất kì điều gì, đương nhiên, em cũng sẽ làm tốt bổn phận của một người vợ chưa cưới, cho nên, buông em ra được không?”
Đau quá. Thật sự rất đau. Trên người anh toàn là mùi nước hoa của Điền Mộng Phỉ, khóe miệng anh còn dính vết son môi của cô ta nữa...
Thái độ của cô quá gay gắt, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Diệp Dịch Lỗi.
“Giận thật rồi sao?” Anh không những không giận mà ngược lại còn dịu dàng hỏi, dùng ngón tay lau nước mắt cho Băng Ngưng.
“Nếu cô ghen đến vậy, tôi cũng có thể hôn cô mà.” Anh nói xong thì phủ đôi môi xuống định hôn cô thật.
“Sỉ nhục em, có thể làm anh dể chịu đến vậy sao?” Băng Ngưng không giẫy giụa, không lớn tiếng kêu la, thậm chí cũng không hề tránh né, nhưng càng như vậy thì càng làm người khác cảm thấy bi thương.
Diệp Dịch Lỗi ngây người, ngay cả cánh tay đang nắm tay cô cũng sững lại.
Băng Ngưng dựa sát vào vách tường phía sau, cơ thể có hơi run rẩy. Nếu như cô không lên đây, có lẽ sẽ không phải chứng kiến chuyện này, ha ha... Nếu như cô không lên đây, có phải tối nay bọn họ sẽ... Băng Ngưng nhắm mắt lại, dáng vẻ mặc kệ tất cả của cô khiến Diệp Dịch Lỗi càng thêm khó chịu.
Vốn đang phiền lòng bởi những lời nói của Lưu Duệ Hàng ban nãy, lại thêm Điền Mộng Phỉ đến quấy nhiễu, phiền lại thêm phiền. Có lẽ mình không nên dùng cách ngu ngốc này để chọc tức cô ấy, đúng là ngu ngốc mà.
Chán nản quệt quệt khóe môi, anh cũng không tài nào che giấu cảm xúc của mình nổi nữa, chỉ là Băng Ngưng đang chìm trong nỗi đau thương, nên chưa thể phát hiện ra được.
“Biế..” Chưa nói hết được chữ ‘biến’ anh đã quay phắt người bỏ đi. Băng Ngưng lảo đảo đứng không vững nữa. Dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối trên hành lang có thể thấy được bàn chân nhỏ nhắn trắng như tuyết của cô đỏ ửng lên một mảng to, chỉ sợ là đã phòng rộp lên rồi.
“Anh không cần phải chán ghét em đến vậy đâu.” Băng Ngưng cúi đầu nói thật nhỏ, như chỉ có mình cô nghe được.
“Em sẽ đi!” Sẽ đi mà... Cô vịn vào vách tường thuận thế đứng thẳng lên chậm rãi bước đi.
Câu nói ‘em sẽ đi’ của cô khiến Diệp Dịch Lỗi có chút không hiểu được, cứ suy nghĩ mãi, anh cảm thấy câu nói đó không chỉ đơn giản như vậy. Đi? Chẳng lẽ là ý nói rời khỏi nơi này sao? Lạc Băng Ngưng, cô muốn rời khỏi đây ư? Cô đừng mơ...