“Lạc Băng ngưng, ngươi đứng lại đó cho ta, chuyện cho tới bây giờ ngươi còn có cái gì nhưng giả trang thanh cao hay sao?” Nàng ôm cánh tay khinh thường quan sát Băng Ngưng.”Bình thường giả bộ cùng cái gì tựa như, không ngờ sau lưng lại làm ra chút không muốn mặt chuyện tình, quả thật không có liêm sỉ!” Nàng không chút kiêng kỵ mắng, thấy Băng Ngưng không nói lời nào nàng càng phát ra tính, càng thêm không lựa lời nói. . . . . .
Đối mặt với sự vũ nhục của Điền Mộng Manh, Băng Ngưng chỉ lẳng lặng nhìn, giống như người bị nhục nhã không phải là cô vậy, mà cô càng không nói , Điền Mộng Manh càng tức giận. “ Loại người như mày có tư cách gì mà giả bộ thanh cao trước mặt tao. Mày cũng đã bị Diệp dịch Lỗi quăng đi, vẫn còn ở đây mà làm bộ làm tịch.”
Diệp dịch Lỗi, thân thể Băng ngưng khẽ bị lay động, mà phản ứng này của cô không tránh được ánh mắt của Điền Mộng Manh. “ Tại sao Diệp dịch Lỗi đã vứt bỏ mày trước mặt toàn dân, mà mày vẫn dám đi học chứ. Hừ!” Cô ta khinh thường mỉa mai cô. “ Tao muốn Diệp dịch Lỗi sẽ bỏ mày trong một căn phòng, mà mày phải nếm thử cảm giác ghê tởm, nếu như tao là mày, bị vạch trần chuyện xấu như vậy trước mặt mọi người, tao đã đi tìm cái chết .”
“ Vậy cô đi chết đi.” Sắc mặt Băng Ngưng trắng bệch, nghe được âm thanh này cô liền quay lại, thấy Joy đang chen lấn giữa đám đông vào, sau đó đẩy Băng Ngưng ra sau lưng mình.
“Ơ, tao nói này. . . . . . Manh Manh a!” Joy châm chọc gọi nàng.” Tao nói mày cút đi, chị của mày ở lễ đính hôn của người ta, cưới bị hôn phu của người khác, mày còn ở chỗ này phách lối, chúng mày có xấu hổ không?”
“ Mày… mày nói cái gì?” Điền Mộng Manh nổi đóa lên.
“ Cho dù nhà họ Điền có tiền đi chăng nữa, thì mày cũng chỉ là con riêng, ba mày không thừa nhận đứa con riêng là mày, đứa con riêng còn ở đây kêu gào, mày cũng nên đi tìm chết đi.” Nói xong, Joy ngửa đầu cười vài tiếng. “ A, đúng rồi.” Vốn cô định lôi Băng Ngưng tránh ra, nhưng lại nhìn mấy đứa con gái đứng bên cạnh Điền Mộng Manh. “ Các người phải cẩn thận với cô ta, ngay cả chị gái cô ta cũng dám đi cướp chồng chưa cưới, nói không chừng cô ta sẽ cướp bạn trai của các người đấy.”
Lời cô vừa nói ra, mấy đứa con gái kia lập tức lui ra, dùng ánh mắt đề phòng nhìn Điền Mộng Manh.
“Joy mày câm miệng cho tao!” Điền Mộng Manh giận đến mức phải giơ chân, vốn là cô ta tính dẫn người tới nhục nhã Lạc Băng Ngưng nhưng không ngờ người bị nhục nhã lại là mình.” Lạc Băng Ngưng, cô có bản lĩnh thì chớ núp phía sau người khác.”
“ Đó là vì Ngưng Nhi nhà chúng tôi được nuôi dạy tốt.” Joy nói rồi nhét ống nghe vào lỗ tai Băng Ngưng. Joy ngầm mắng Điền Mộng Manh vô giáo dục, trong đám người thỉnh thoảng một loại tiếng cười lại phát ra, còn có người cầm điện thoại quay. Điền Mộng Manh là hoa khôi khoa nghệ thuật, dĩ nhiên đó là trước khi có Lạc Băng ngưng, cô ta thầm mến Dương Tư Thần, mà Dương Tư Thần lại chẳng thèm ngó cô ta một cái, anh chỉ luôn chạy theo lạc Băng ngưng, điều này khiến cho cô ta hận Băng Ngưng thấu xương. Nhưng thái độ của Băng Ngưng đều chỉ nhàn nhạt, nên cô ta muốn bới móc gây gổ cũng khó, lần nào cũng có Joy đứng ra xử lí giúp cô…
Joy hả hê nhìn gương mặt trắng xanh lẫn lộn của Điền Mộng Manh, ánh mắt cười của cô nhưng thành Nguyệt Nha, “ còn nữa, manh Manh a, cái này mà là Chanel… không có tiền mua đồ hiệu thì cũng đừng dùng hàng giả như này, mất mặt lắm. “ Nói đoạn cô kéo Băng Ngưng đi, bỏ lại Điền Mộng Manh đang phát điên phía sau.
( đoạn trên lược bớt , vì khó quá)
Bàn tay ấm áp của Joy lôi kéo Băng Ngưng. Bộ mặt tiểu nha đầu hả hê lúc nãy của Joy biến thành khuôn mặt đầy nước mắt, Joy( Kiều Kiều) nghẹn ngào, giống như người bị uất ức chính là cô vậy.
“Ngưng nhi, cậu làm sao vậy, cos khá hơn chút nào không?”
“Kiều Kiều, mình không sao rồi, không cần lo lắng thay mình.” Băng Ngưng dịu dàng an ủi bạn tốt, lúc này một đạo bóng đen bao phủ Băng Ngưng khiến sắc mặt cô trong nháy mắt trở nên trắng bệch.