Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 56: Chương 56: Chỉ có mình mới có thể bắt nạt cậu.




“Kiều Kiều, mình không sao rồi, thật sự không cần lo lắng cho mình đâu.” Băng Ngưng dịu dàng an ủi cô bạn thân.

Lúc này có một bóng người che phủ khiến Băng Ngưng quay đầu lại, trong nháy mắt sắc mặt cô trắng bệch...

“Dương, lớp trưởng.” Băng Ngưng đổi cách xưng hô.

Tuy rằng bình thường cô vốn là người lạnh lùng nhưng cũng rất thức thời, vả lại lúc này sắc mặt Dương Tư Thần còn u ám như vậy. Cậu ấy sẽ không tùy tiện nổi giận, nhưng lúc tức giận lên thì cũng thật là đáng sợ. Hơn nữa... Lần nằm viện này cũng là nhờ cậu ấy chăm sóc, cô biết ơn từ tận đáy lòng.

“Lạc Băng Ngưng!” Dương Tư Thần nghiến răng dùng một tay kéo cô lên.

“Cậu đứng lên cho mình.” Cậu ta nắm lấy vai của cô.

“Lớp trưởng, cậu làm sao vậy?” Kiều Y có chút giật mình.

Mặc dù Dương Tư Thần có hơi ngang ngạnh nhưng đối xử với người khác vẫn coi như là lễ độ, nhất là đối với con gái, hôm này là làm sao vậy nhỉ?

“Tại sao không nghe điện thoại của mình?” Tay cậu ta dùng sức nắm lấy hai vai của Băng Ngưng.

Hôm đó cậu trơ mắt nhìn Băng Ngưng bị cướp đi nhưng đến tư cách giành lại cậu ta cũng không có. Vợ chưa cưới, được thôi! Cậu thừa nhận, bản thân ghen tị rồi, rất ghen tị, ghen tị muốn chết đi được.

“Hơ... Gần đây vẫn luôn bị ốm, cho nên...” Băng Ngưng cúi đầu, thật ra thì không biết phải trả lời thế nào, chẳng lẽ lại nói là do Diệp Dịch Lỗi không cho phép sao?

“Đến sức để nhận điện thoại cũng không có sao?” Cậu thở hổn hển trừng mắt nhìn cô gái nhỏ đứng trước mặt, tìm lý do cũng không biết tìm một lý do nào đó nghe có lý hơn một chút sao?

Mình lo lắng cho cô ấy đến mất ăn mất ngủ, chỉ sợ cô ấy bị bắt nạt, vậy mà một chút áy náy cô ấy cũng không có.

“Cậu có biết cậu chạy ra khỏi bệnh viện làm mình lo lắng như thế nào không hả? Não cậu bị úng nước rồi hả? Là ai khiến cậu mắc mưa trước cửa chứ? Bọn họ không ai thèm quan tâm đến cậu đâu, vậy mà cậu lại ngốc nghếch chờ ở đó.”

Bị tên Diệp Dịch Lỗi đáng ghét kia dạy dỗ coi như bỏ qua đi, sau đó cậu ta đi tìm người, đến cửa còn không vào được.

Băng Ngưng nhìn Dương Tư Thần mới từ từ hiểu ra, ban đầu cô còn nghĩ tại sao mình lại tỉnh dậy ở trong phòng, vì sao lại nhắc tới Dương Tử Thần, thì ra là vì Dương Tử Thần đã đến đây, nên cậu ấy mới rủ lòng thương, đưa cô về nhà, nếu như không phải là cậu ấy, có phải cô bị mắc mưa ở cửa cả đêm cũng sẽ không có ai để ý đến đúng không?

Thấy vẻ mất mát dần hiện rõ trong mắt Băng Ngưng, Dương Tư Thần bực bội quay mặt sang bên cạnh. Đáng chết! Đã hạ quyết tâm là hôm nay phải dạy dỗ cô nhóc này một trận nên thân, nhưng bây giờ thấy dáng vẻ tủi thân của cô ấy, vậy mà bản thân mình lại không đành lòng nói gì hết.

“Cậu còn cảm thấy uất ức sao?” Mặc dù lời nói có vẻ lạnh lùng, nhưng vẻ mặt đã dịu dàng rất nhiều.

“Lạc Băng Ngưng cậu còn dám không quý trọng bản thân nữa thử xem, xem mình có xử lý cậu hay không.”

“Lớp trưởng à, cậu cũng đừng trách Ngưng nhi nữa, cậu ấy vẫn còn đang bị bệnh đấy, bây giờ những lời đồn đãi trong trường lại khó nghe như vậy, vừa nãy cậu ấy còn bị bắt nạt nữa kìa!” Kiều Y không đành lòng nhìn Băng Ngưng bị trách cứ như vậy nên nhẹ giọng khuyên.

Bất đắc dĩ hít vào một hơi, cậu đưa tay búng lên trán Băng Ngưng cô bé đáng ghét, nói với mình một câu dịu dàng thì sẽ chết sao?

“Dương Tư Thần...” Băng Ngưng ôm trán nhăn mặt lại.

“Sao?” Bực bội trừng mắt nhìn cô nhóc không biết sống chết đang đứng trước mặt, cậu nổi giận thật rồi, chẳng lẽ không thể lấy lòng mình một chút à.

“Lớp trưởng, cám ơn cậu.” Băng Ngưng đột nhiên cười dịu dàng.

Thật ra cô biết Dương Tư Thần đang quan tâm cô, tuy rằng từ lúc quen biết đến nay cậu ấy chỉ toàn gây sự với cô, chỉ biết bắt nạt cô, nhưng cũng sẽ là cậu ấy giúp đỡ cô khi thực sự xảy ra chuyện.

Một câu cảm ơn này làm tim của Dương Tư Thần mềm ra hoàn toàn, dường như nụ cười của cô làm tan chảy cả trái tim, trên mặt của cậu ấy cũng xuất hiện nụ cười dịu dàng.

“Chuyện những lời đồn đãi, cậu đừng để ý đến, mình sẽ giải quyết.”

Cậu ta nói xong liền nhoài người ra ôm lấy Băng Ngưng, nhẹ giọng nói bên tai phải của cô: “Lạc Băng Ngưng, chỉ có mình mới có thể bắt nạt cậu...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.