Lời nói bá đạo đó của Dương Tư Thần, Băng Ngưng không nghe thấy được, cậu ta cũng thức thời nên chỉ ôm nhẹ một cái rồi buông tay. Bởi cậu ta biết Băng Ngưng không thích người khác tới quá gần mình.
“Hãy tin mình, Ngưng nhi, mình sẽ không để người khác bắt nạt cậu nữa đâu.” Cậu ta cười, ánh mắt lộ ra nét dịu dàng.
Không biết Dương Tư Thần dùng thủ đoạn gì mà cuối cùng những tin đồn trong trường đã lắng xuống rất nhanh.
Tuy rằng sau lưng còn bàn luận lén lút, nhưng, ngược lại ở trước mặt Băng Ngưng lại chẳng nói gì, ngay cả Điền Mộng Manh cũng không đến gây phiền phức cho cô.
Như vậy ở trong trường Băng Ngưng cũng cảm thấy khá hơn một chút, mặc dù cô dửng dưng không quan tâm nhưng làm sao có thể xem như không nghe thấy những lời đó được, huống chi chuyện còn liên quan đến Diệp Dịch Lỗi, do anh tự tay sắp đặt tất cả, sao cô có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì được chứ.
Nhà họ Diệp đã có Lâm Thanh Âm dùng chiêu giết gà dọa khỉ để xử lý, cũng không có ai dám lỗ mãng khinh suất, ngoại trừ sau lưng vẫn còn bị bàn luận vài câu, nhưng đối với Băng Ngưng mà nói, như vậy là đã tốt rồi.
Mà tin tức của Diệp Dịch Lỗi chẳng những không lắng xuống, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng. Băng Ngưng trở thành đối tượng bị bỏ rơi đáng thương, bởi vì mọi người đã dần dần tin tưởng, Diệp Dịch Lỗi sắp xếp một màn kịch kia là để bỏ rơi Băng Ngưng.
Buổi chiều hôm nay Băng Ngưng không có tiết học, lúc về đến nhà đã thấy Điền Mộng Phỉ đang ở đó, không những ở trong phòng khách vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, thấy Băng Ngưng chẳng những không đứng dậy chào mà còn tỏ ra vẻ mặt khinh thường, nghiễm nhiên bày ra dáng vẻ mình mới là chủ nhà.
“Cô chủ, cô đã về!” Mẹ Lưu thấy Băng Ngưng trở về thì vội vàng tiến lên, những ngày gần đây cô chủ không được khỏe lắm, bà nhìn thấy mà thật đau lòng.
“Ồ, Lạc tiểu thư.” Nhìn thấy Băng Ngưng không để ý đến mình, Điền Mộng Phỉ bước lên, nhấn mạnh chữ ‘Lạc’ giống như cố ý nhắc nhở rằng cô không hề có quan hệ gì với nhà họ Diệp.
Thản nhiên liếc cô ta một cái, Băng Ngưng không thèm để ý tới, mỗi ngày phải đối mặt với những chuyện xấu xa của bọn họ đã rất mệt rồi, thật không muốn đối mặt với người này thêm nữa.
“Hây dà, Lạc tiểu thư thật là kiêu ngạo quá!” Điền Mộng Phỉ giơ tay cản đường cô.
“Đã bị anh Dịch bỏ rơi rồi, còn kiêu ngạo cái gì chứ!” Cô ta dùng tư thế của kẻ thắng, hất cằm lên.
Bỏ rơi? Bọn họ chưa từng ở bên nhau, thì bỏ rơi cái gì chứ.
“Thật ra thì, loại người đáng sợ nhất chính là loại không biết điều.” Điền Mộng Phỉ khoanh tay lại, nói.
Thật ra cô ta hiểu rõ, Đinh Uyển Nhiên không phải là mối đe dọa lớn nhất của cô ta, bởi vì trong lòng cô gái đó chỉ có mỗi kiểm soát trưởng. Lạc Băng Ngưng rất được nhà họ Diệp yêu thương, có tình cảm với Diệp Dịch Lỗi từ nhỏ, khó đảm bảo ngày nào đó Diệp Dịch Lỗi sẽ không sinh lòng yêu thương Băng Ngưng.
“Chuyện đã ầm ĩ đến mức khó coi như vậy rồi, thật là...” Cô ta không nói tiếp, nhưng hiển nhiên Băng Ngưng cũng không muốn phải tự mình suy nghĩ ý của cô ta là gì.
“Thì sao?”
Điền Mộng Phỉ nổi cáu, nhưng vẫn cười nói: “Tôi muốn nói là cô không biết sống chết mà cứ bám mãi không chịu đi, làm ra chuyện xấu hổ như vậy, mặt mũi nhà họ Diệp cũng bị mất sạch, còn không ý tứ mà cứ ăn ở chỗ này. Cô gây ra cho anh Dịch rắc rối to như vậy, Lạc tiểu thư cô có biết bây giờ anh ấy bị bao nhiêu người nói ra nói vào hay không?”
Băng Ngưng nhắm mắt, tay từ từ nắm chặt, thật sự thì cô rất không thích nghe người nào khác gọi anh là anh Dịch.
“Cho dù tôi có đánh mất thể diện thì cũng là thể diện của nhà họ Diệp đấy. Điền tiểu thư ạ!” Cô cố ý thêm vào chữ “Điền”.
“Cô...” Điền Mộng Phỉ tức giận, nhìn dáng vẻ thì dễ bị bắt nạt, nhưng lại biết mạnh miệng đáp trả đấy. Hồi lâu cô ta cũng không nói ra lời.
“Anh Dịch.” Vốn đang có dáng vẻ ngạo mạn kiêu căng, cô ta lập tức thay đổi vẻ mặt, giống như người bị bắt nạt mới là cô ta vậy.
Nghe được lời này của Điền Mộng Phỉ, trong lòng Băng Ngưng trầm xuống, lúc này trên lầu Diệp Dịch Lỗi đang nhìn xuống phía dưới đây. Cách xa như vậy nhưng dường như Băng Ngưng có thể cảm nhận được sự sắc bén trong ánh mắt anh...