Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 58: Chương 58: Hạ nhục cô để an ủi người khác




Nghe được lời này của Điền Mộng Phỉ, tim Băng Ngưng chợt trầm xuống, lúc này trên lầu Diệp Dịch Lỗi đang nhìn xuống phía dưới đây. Cách xa như vậy nhưng dường như Băng Ngưng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh ta...

Chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi đang đứng dựa vào vách tường trên cầu thang có vẻ như đã đứng đó được một lúc lâu rồi. Thấy Băng Ngưng phát hiện ra mình thì Diệp Dịch Lỗi từ từ đi xuống lầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.

“Anh Dịch.”

Diệp Dịch Lỗi vừa bước xuống Điền Mộng Phỉ liền vội vàng bước tới ôm lấy cánh tay anh ta, một nửa là nũng nịu, một nửa là uất ức, dáng vẻ chực khóc đó của cô ta cho dù là ai nhìn thấy cũng đều sẽ động lòng.

“Làm sao vậy?” Diệp Dịch Lỗi ôm lấy eo của Điền Mộng Phỉ nhẹ giọng hỏi han.

Băng Ngưng chưa từng thấy qua tình cảm dịu dàng đó của anh, kể cả đối với Tuyết Ngưng cũng chưa từng có.

“Cô ta nói em dụ dỗ anh!” Điền Mộng Phỉ kề sát vào vai Diệp Dịch Lỗi, trề cái môi đỏ mọng nói ra lời vu cáo cô. Cơ thể Băng Ngưng giật mình hơi run rẩy.

“Thật vậy sao?” Diệp Dịch Lỗi nheo mắt đầy nguy hiểm.

Băng Ngưng không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta mà chỉ hơi cúi đầu xuống, dáng vẻ này của cô cực kì giống như là đang chột dạ. Diệp Dịch Lỗi rất ghét dáng vẻ này của cô, cũng rất ghét tính cách không muốn giải thích của cô, mà hoàn toàn quên mất rằng bản thân mình chưa bao giờ tin tưởng những lời giải thích của cô.

“Anh Dịch, hay là sau này em ít đến đây thì hơn! Ngay cả người giúp việc nhà các anh cũng đều khi dễ em, còn nói, còn nói em không biết xấu hổ!” Cô ta nói xong rồi khóc thút thít, dáng vẻ uất ức giống như là Băng Ngưng xúi giục bọn họ nói như thế vậy.

“Cậu chủ, chúng tôi không có nói như vậy!” Mẹ Lưu đứng ở một bên, nhìn thấy cô chủ bị vu oan nên vội vàng giải thích.

Diệp Dịch Lỗi thờ ơ liếc nhìn mẹ Lưu, bị ánh mắt sắc bén của anh ta nhìn chằm chằm nên bà hơi chột dạ, đành phải im lặng. Cho dù cậu chủ đối xử lễ độ với bà thế nào đi nữa, thì bà cũng không thể quên thân phận của mình được.

“Được rồi, đừng khóc nữa, không cần để ý đến cô ta!” Đổi thành nụ cười dịu dàng anh ta ôm lấy eo của Điền Mộng Phỉ.

Băng Ngưng cúi đầu, lấy máy trợ thính trong tai ra nắm chặt trong lòng bàn tay, cô không muốn nghe lời ngon tiếng ngọt của bọn họ.

“So với những chuyện cô ta gây ra lúc trước, chuyện này đã tính là gì.” Anh không mặn không nhạt nói.

Không biết là do khoảng cách quá gần hay do Diệp Dịch Lỗi cố ý mà những lời nói này đâm thẳng vào tai Băng Ngưng xuyên đến tận đáy lòng, cô đau lòng đến nỗi cơ thể run rẩy. Không ngờ anh ta lại hạ nhục cô để an ủi người con gái khác.

“Được rồi, đừng tủi thân nữa, khoảng thời gian tiếp theo đều dành hết cho em, được không nào?” Anh ta dịu dàng an ủi cô ta nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của Băng Ngưng.

“Nếu không, anh trút giận giúp em, được không?” Nghe thấy lời an ủi dịu dàng của anh ta, Điền Mộng Phỉ cuối cùng nín khóc nở nụ cười.

Có lẽ mình không nên trở về, nên ngoan ngoãn rời khỏi đây thôi, còn tốt hơn là ở đây chịu nhục. Nán lại ở đây thêm một giây phút nào nữa thì Băng Ngưng sẽ không thở nổi nữa mất.

“Em lên phòng trước đây.” Băng Ngưng nhẹ giọng nói.

“Không được đi!” Diệp Dịch Lỗi bá đạo lên tiếng ngăn cản.

Anh ta bước một bước nhỏ lên phía trước, Băng Ngưng vấp phải chân anh ta, cũng vì vậy mà cô mất thăng bằng ngã ập xuống.

Phịch—! Cả người Băng Ngưng đều ngã sõng soài trên sàn nhà, âm thanh cực kì nặng nề.

Điền Mộng Phỉ nháy mắt mấy cái, không ngờ Diệp Dịch Lỗi lại làm như vậy, giây phút kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, trong đáy mắt cô ta chỉ tràn đầy niềm vui sướng. Lạc Băng Ngưng, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đuổi cô ra khỏi nhà họ Diệp thôi.

Băng Ngưng bị ngã rất đau, trong lúc nhất thời không có sức để đứng dậy, cánh tay chống sàn nhà chậm rãi ngẩn đầu lên nhìn Diệp Dịch Lỗi đang đứng bên cạnh.

Ngày đó là anh thờ ơ lạnh nhạt, hôm nay cảm thấy chưa đã ghiền nên tự mình ra tay sao! Nhìn anh ôm Điền Mộng Phỉ một cách thản nhiên, Băng Ngưng cười cay đắng. Anh Dịch Lỗi, đây chính là cách anh trút giận giúp cô ta sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.