Chỉ Là Tôi Nhớ Em

Chương 38: Chương 38: Chương 37




Trước khi đọc chap này mọi người nghe thử bài “Ánh nắng của anh” nhé, vừa đọc vừa nghe thì càng tốt Tuỳ cảm nhận, có người thấy hay có người thấy ko hay nhưng mọi người cứ nghe đi, đọc truyện cho có nhiều cảm xúc

Một tháng sau...

Tiểu Mai đang ngồi ở nhà lướt web tìm việc làm thì nhận được điện thoại.

Vừa nhấc máy đã nghe thấy giọng Khải Phong:

-”Mai Mai, anh để quên tập tài liệu ở nhà, em mang đến công ty giúp anh được không?”

Cô đặt máy tính sang một bên, chạy vào phòng làm việc, đúng là có một tập tài liệu trên bàn của anh:

-”Em nhìn thấy rồi. Bây giờ mang đến luôn sao?”

-”Ừ, em đi taxi đến luôn đi, anh sắp họp rồi”

Tiểu Mai dập máy, buộc cao mái tóc nâu hạt dẻ, mặc áo len cổ lọ xám cùng quần bò đơn giản rồi mang tập tài liệu của Khải Phong ra khỏi nhà. Ngồi trên taxi cô mới nhận ra, bình thường nếu cần thứ gì chồng cô sẽ bảo trợ lí về lấy, vậy mà hôm nay anh lại nhờ cô mang đến tận nơi. Mà bây giờ cũng đã muộn rồi, chắc hẳn cuộc họp này rất quan trọng. Tiểu Mai nghĩ, tay ôm tập tài liệu chặt hơn.

Đến nơi, cô trả tiền taxi rồi vội vã xuống xe. Vừa bước tới cửa liền thấy Khải Phong đang đi đi lại lại, sốt ruột nhìn đồng hồ. Tiểu Mai chạy đến đưa tài liệu ra trước mặt anh:

-”Khải Phong! Em mang tới rồi đây, anh vào họp đi”

Nhìn thấy cô, mắt Khải Phong loé lên một tia mừng rỡ, không nói không rằng nắm cổ tay Tiểu Mai kéo đi.

Cô không kịp phản ứng đành ngơ ngác đi theo anh.

Ting!..

Cửa thang máy mở, lúc này Tiểu Mai mới nhận ra mình đã lên đến sân thượng của toà nhà.

“..chúng ta đi đâu vậy?... không phải anh có cuộc họp quan trọng sao?”

Khải Phong không giải thích, chỉ kéo cô sát vào người mình, tay còn lại che mắt cô:

-”Đi theo anh”

Lúc Khải Phong bỏ tay xuống, cả 2 đã đứng giữa sân thượng.Tiểu Mai hơi nheo mắt, mấy giây sau mới thích ứng lại. Định nói tiếp với Khải Phong thì lại bị khung cảnh xung quanh thu hút toàn bộ sự chú ý:

“...đây...”

”Đẹp không?”_Gương mặt luôn nghiêm túc của giám đốc Lưu nở nụ cười nhàn nhạt.

Sân thượng lấp lánh bởi vô vàn ánh nến, hoa mẫu đơn đẹp dịu dàng được trang trí dọc lối đi đến bàn ăn. Xung quanh còn có rất nhiều bóng bay.

Tiểu Mai chớp mắt, chưa chuẩn bị tâm lí nên trái tim nhất thời lơ lửng, còn có cả chút kích động.

”Em thích không?”_Khải Phong khom lưng nói nhỏ vào tai cô.

Lông mi hơi run run, Tiểu Mai gật đầu. Có lẽ vừa ngạc nhiên vừa thẹn thùng, mặt cô hơi đỏ lên, nhìn lại càng đáng yêu.

Đột nhiên Khải Phong đi tới chỗ cây đàn dương cầm đặt gần bàn ăn. Mai Mai mở to mắt: “Anh định hát sao?”

Bình thường Khải Phong rất ít nghe nhạc, anh cũng chẳng có thời gian rảnh để nghe, mấy lần Tiểu Mai bảo anh hát nhưng Khải Phong nhất định không chịu.

Vậy mà bây giờ lại vừa đàn vừa hát cho cô nghe. Tiểu Mai ngây người nhìn.

Tiếng hát ấm áp truyền đến:

”Từ bao lâu nay, anh cứ mãi cô đơn bơ vơ bao lâu rồi... ai đâu hay...

Ngày cứ thế trôi qua miên man

riêng anh một mình nơi đây

Những phút giây trôi qua tầm tay .

Chờ một ai đó đến bên anh, lặng nghe những tâm tư này...

Là tia nắng ấm,

là em đến bên anh cho vơi đi ưu phiền...ngày hôm qua.

Nhẹ nhàng xoá đi bao mây đen vây quanh cuộc đời nơi anh.

Phút giây anh mong đến tình yêu ấy...

Giờ đây là em, người anh mơ ước bao đêm...

Sẽ luôn thật gần bên em

Sẽ luôn là vòng tay ấm êm

Sẽ luôn là người yêu em, cùng em đi đến chân trời

Lắng nghe từng nhịp tim anh

Lắng nghe từng lời anh muốn nói

Vì em luôn đẹp nhất khi em cười

Vì em luôn là tia nắng trong anh không xa rời”

Tiểu Mai chăm chú nhìn về phía anh, đáy mắt tràn ngập vẻ ngọt ngào...

Trải qua nhiều sóng gió mà tìm được hạnh phúc này thì thực sự đáng giá rồi...

-----------------------------------------

Đến tối, Tiểu Mai đang ngồi ngoài phòng ngủ sấy đầu thì nghe thấy tiếng Khải Phong đứng trong phòng tắm nói vọng ra:

-”Tiểu Mai! Mau lấy cho anh khăn tắm, anh quên không mang vào rồi!”

-”Chờ em một lát!”_Cô lấy khăn trong tủ rồi đi tới trước cửa phòng tắm:

-”Em để ngoài này nhé”

-”Đừng, đừng! Mang vào đây đi”

Mai Mai ngây thơ hơi ngập ngừng nhưng vẫn nghe theo lời anh.

Cô vừa mở cửa, chưa kịp nói gì lập tức bị một bàn tay kéo vào phòng tắm. Bế ngang eo Tiểu Mai, Khải Phong nhẹ nhàng hôn vào vành tai nhỏ nhắn của cô. Tiểu Mai giật mình kêu lên một tiếng, vội giãy dụa. Khải Phong hơi dùng sức xoay người, đẩy Tiểu Mai sát vào cửa thuỷ tinh, miệng bịt kín môi cô, hôn đủ mọi góc độ. Mai Mai không bắt kịp động tác, bị hôn đến choáng váng:

-“...Khải...Khải Phong...đừng..”

Khó khăn lắm cô mới đẩy được anh ra. Tay đặt trên lồng ngực săn chắc của Khải Phong, bỗng cảm nhận được nhịp tim anh đập rất mạnh. Cô vô thức ngẩng đầu nhìn, liền bị hút vào ánh mắt sâu thẳm như đại dương kia. Khải Phong không cam tâm, cất giọng khàn khàn: “Tiểu Mai, anh nhớ em muốn chết...”

Cô dở khóc dở cười, nhìn người đàn ông cao hơn m8 lại cúi đầu thỏ thẻ với mình, cuối cùng quyết định chủ động nhón chân hôn lên môi anh. Nụ hôn dịu dàng như nước làm Khải Phong ngẩn người một giây, ngay sau đó liền cúi người mạnh mẽ đáp trả. Tay anh không an phận cởi khuy áo của Tiểu Mai rồi bế cô vào phòng ngủ.

...một đêm dài trôi qua...

Đến sáng Tiểu Mai không còn sức lực mở mắt, trái lại, tâm trạng Khải Phong rất phấn chấn. Anh dậy từ sớm đánh răng rửa mặt, đứng trước gương tự thắt carvat cho mình rồi vừa đeo đồng hồ vừa đánh thức Tiểu Mai:

-”Anh sắp đi làm rồi, em dậy đi! Còn phải hôn chào tạm biệt anh nữa chứ?”

Mai Mai nhăn nhó dụi mắt, nghĩ đến tối hôm qua cô lại đỏ bừng mặt, xấu hổ kéo chăn trùm lên đầu: “Không hôn!!”

Khải Phong bật cười đi đến bên giường, hôn lên tóc cô: “Được rồi, vậy em cứ ngủ đi, anh đi làm đây”

....

Khải Phong đi được một lúc Tiểu Mai mới lò dò xuống giường. Đang đang ăn sáng thì điện thoại rung lên báo có tin nhắn. Mở ra chỉ thấy vỏn vẹn 5 chữ: “Bà xã, anh yêu em”

Tiểu Mai tủm tỉm cười một mình, từ lúc nào chồng cô lại đáng yêu như vậy chứ. Nghĩ rồi cô soạn một tin nhắn gửi đi: “Chào buổi sáng, em cũng yêu anh ❤️”

______________________

2 năm sau...

”Trương Tiểu Mai! Chồng em về rồi đây!”_Khải Phong ấn mã khoá cửa, một tay cầm cặp tài liệu, tay còn lại cầm đồ vừa mua ở siêu thị bước vào nhà.

Cuộc sống 2 năm nay thật sự hạnh phúc. Cuối năm vừa rồi bố Tiểu Mai quyết định nhường công ty nhà họ Trương cho con rể. Hai tập đoàn được xác nhập, chỗ đứng của Lưu thị càng thêm vững vàng. Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc Khải Phong vất vả hơn.

Tiểu Mai từ trong bếp đi ra, mỉm cười tươi rói nhìn anh. Cô đang mang bầu 5 tháng, cúi xuống không nhìn thấy bàn chân nữa rồi.

Mấy tháng nay dù có bận đến mấy Khải Phong cũng dành thời gian đưa vợ đi khám thai định kì không sót lần nào.

Tiểu Mai cầm cặp tài liệu hộ anh rồi vui vẻ khoe chiếc áo len nhỏ xíu cô vừa đan cho con. Khải Phong nhìn chiếc áo rồi vòng tay vuốt tóc cô: “Đẹp thật đấy, anh không có sao?”

Tiểu Mai bật cười vui vẻ: “Đan cho con xong em sẽ làm cho anh”

Khải Phong ngắt nhẹ mũi cô rồi đi vào bếp: “Ra ngoài ngồi đi, anh sẽ làm canh gà hầm cho em”

Tay nghề nấu nướng của Khải Phong càng ngày càng “chuyên nghiệp“. Mấy tháng đầu Tiểu Mai ốm nghén, ăn được gì đều nôn ra hết, khẩu vị bà bầu không ổn định, mỗi lúc thèm một món làm anh vô cùng “khổ tâm“. Bà Thanh lo cho con, muốn đưa Tiểu Mai về chăm sóc nhưng Khải Phong không đồng ý. Ngày nào anh cũng chịu khó đọc sách tìm hiểu, cẩn thận lo cho cô từng chút một.

Nhưng cũng không thể ở nhà mãi được, mỗi lần Khải Phong bận đi công tác, Tiểu Mai đều được đưa về nhà bố mẹ đẻ hoặc nhà họ Lưu.

Phu nhân Nhã Hạnh rất quan tâm tới cô. Lần nào Tiểu Mai đến, bà cũng tẩm bổ cho cô đủ kiểu, còn mời cả chuyên gia dinh dưỡng về đổi món giúp cô ăn ngon miệng hơn, đến tối lại cùng cô đi dạo...

Khải Phong thường đi công tác khoảng 1,2 tuần, thời gian tuy không dài nhưng tâm trạng phụ nữ mang thai bất ổn, mỗi lần nhớ anh, Tiểu Mai chỉ dám trốn vào phòng khóc một mình...

Ơ hình như hơi lạc đề, quay trở lại món gà hầm. Người đàn ông thét ra lửa trong công ty - Lưu Khải Phong bây giờ lại đang đeo tạp dề nấu ăn cho vợ. Khải Phong chú tâm đến nỗi không để ý Tiểu Mai rón rén đi tới ôm lấy mình từ phía sau. Anh bất đắc dĩ thở dài: “Đã dặn em không được nghịch kiểu này cơ mà, lỡ anh làm em ngã thì sao?”

Thấy giọng nói nghiêm khắc của Khải Phong, Tiểu Mai cắn môi buông anh ra rồi ngồi xuống ghế: “Biết rồi, lần sau sẽ không làm nữa”

Khải Phong đi ra ngồi xổm xuống trước mặt cô, véo nhẹ má:

-”Làm sao? Anh nói không đúng à?”

Tiểu Mai xoay mặt ra chỗ khác: “Không, anh nói cái gì cũng đúng hết”

Khải Phong nhìn dáng vẻ giận dỗi của cô, bật cười vươn tay ôm Tiểu Mai vào lòng:

”Thôi nào, cô nương đừng có xị mặt xuống như thế, nếu không sau này con của cô sẽ biến thành ông già đấy”

Tiểu Mai muốn giận mà nghe giọng điệu của anh liền bật cười khúc khích:

-”Được rồi, anh ra nấu tiếp đi, em ngồi đây đợi”

(Ây da lần này viết năng suốt quá tạm dừng nha ngày kia au up tiếp nè. Vote cho au nhé

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.