Em bé trong
bụng mỗi ngày đều lớn hơn một chút. Khải Phong tối nào cũng giành cả
tiếng đồng hồ ngồi nhìn chằm chằm bụng Tiểu Mai, mỗi khi em bé đạp còn
phấn khích hơn cả cô.
Hôm nay cũng như mọi ngày, sau khi kể chuyện xong, anh tay lên cái bụng đã lớn của Tiểu Mai, xoa xoa:
-”Bảo bối mau lớn nhanh nhé”
Nói rồi Khải Phong nhẹ cúi đầu áp tai lên bụng cô. Mai Mai giơ tay chạm vào má anh, mỉm cười:
-”Bác sĩ nói khoảng 3 tuần nữa em bé sẽ chào đời”
Khảu Phong ngồi thẳng dậy vươn tay ôm cô vào lòng:
”Tiểu Mai, ngày kia anh phải đi công tác nước ngoài, bên đó có hợp đồng cần giải quyết nốt”
Tiểu Mai mở to mắt: “Anh đi bao lâu?”
-”Khoảng 1 tuần”
-”Không phải 2 tuần trước vừa mới đi sao...”_Cô ủ rũ xoay người
Khải Phong ôm lấy cô từ phía sau:-”Em buồn sao? Hay anh mang em đi cùng luôn nhé?”
Tiểu Mai liếc anh một cái không thèm trả lời.
Khải Phong bật cười xoay người ghì đầu cô vào lòng mình: “Tại lần này có
việc quan trọng nên anh mới đi. Em ở nhà phải chăm sóc bản thân thật
tốt, bé cưng của chúng ta cũng sắp chào đời rồi, đi xong lần này anh sẽ
nghỉ một thời để ở nhà với em được không?”
Tiểu Mai thở dài:“Anh phải về sớm đấy”
-”Được, xong việc anh về luôn với em”_Khải Phong nói xong còn dặn dò cô một loạt chuyện.
”Tiểu Mai, có chuyện gì nhất định phải gọi cho anh”
”Em biết rồi”_Tiểu Mai đã bắt đầu buồn ngủ, nói bằng giọng mũi.
Khải Phong thấy vậy cẩn thận kéo chăn lên đắp cho cô rồi ôm Tiểu Mai đi ngủ. Tiểu Mai nằm trong lồng ngực anh, nghe tiếng trái tim anh đập mạnh mẽ,
đây thực sự là âm thanh dễ chịu nhất cô từng nghe...
___________________________
Loa ở đại sảnh thông báo máy bay hạ cánh. Người đàn ông anh tuấn đeo kính
đen, đi giữa dòng người đông đúc vẫn rất nổi bật. Lần này Khải Phong đã
giải quyết hết chuyện làm ăn rồi, từ giờ sẽ quyết tâm ở nhà chăm sóc
Tiểu Mai đến khi em bé chào đời. Vừa đi ra cửa đã trông thấy trợ lí Lâm
đứng từ xa hớn hở gào lên với mình:
Loa ở đại sảnh thông báo máy
bay hạ cánh. Người đàn ông cao lớn anh tuấn đeo kính đen, đi giữa dòng
người nhưng vẫn cực nổi bật. Lần này Khải Phong đã giải quyết hết chuyện làm ăn, từ giờ anh quyết tâm ở nhà chăm sóc Tiểu Mai đến khi em bé chào đời. Vừa ra được vài bước đã trông thấy trợ lí Lâm hớn hở gào lên với
anh:
-”Giám đốc!! Chị dâu sắp sinh rồi!!”
Khải Phong ngây
người một giây, sau đó vứt luôn hành lí ở đấy, giằng lấy chìa khoá xe
của trợ lí: “Sao đã sinh rồi?? Dự kiến là 2 tuần nữa cơ mà?? Sao không
ai gọi điện cho tôi??”_Anh vừa lải nhải vừa phóng như bay ra chỗ đỗ xe.
”Anh ngồi trên máy bay làm sao gọi điện được, chị dâu cũng vừa vào viện khoảng 2 tiếng trước thôi”
Khải Phong không nói gì nữa, đi tới chỗ để xe. Nhưng luống cuống mãi không
cắm nổi chìa khoá vào ổ, anh cáu gắt cào tóc rồi lại đưa chìa khoá cho
anh Lâm đang vất vả xách hành lí đằng sau.
Khải Phong ngồi trên
xe, lưng ưỡn thẳng không dựa vào ghế, tim thì đập rộn ràng. Cảm xúc này
không sao diễn tả nổi, làm anh chỉ muốn lao ngay đến bệnh viện.
Vừa tới nơi, Khải Phong đã chạy ra phía cầu thang máy. Cầu thang máy mãi
chưa đến, anh lại chạy ra cầu thang bộ của bệnh viện. Khải Phong hớt ha
hớt hải chạy lên đến tầng 4 thì đứng khựng lại.
Chết rồi...anh quên hỏi trợ lí phòng vợ anh ở tầng mấy.
Bình thường thông minh là vậy mà bây giờ não bộ lại không nghĩ được gì. Khải Phong thở dài ngồi xuống cầu thang gọi điện cho mẹ. Cũng may mắn cho
cuộc đời anh là Tiểu Mai đang ở tầng 3, chỉ cần đi xuống 1 tầng là đến.
Khải Phong xuống đến nơi mới biết cô vẫn đang trong phòng bệnh, chưa vào
phòng sinh. Tiểu Mai nằm trên giường, gương mặt nhỏ nhắn đau đớn nhăn
lại, mồ hôi ướt đẫm trán.
Khải Phong bước tới nắm tay cô: “Tiểu Mai, Tiểu Mai...anh về rồi..”
Bụng đau tới không nói nổi, cô khó khăn gật đầu.
Nhìn Tiểu Mai như vậy, anh không khỏi đau lòng, sốt ruột hỏi bác sĩ: “Sao vẫn chưa vào phòng sinh?”
-”Tử cung của thai phụ chưa mở đủ, chưa vào phòng sinh được”
-”Vậy phải làm thế nào? Cô ấy đau lắm rồi”_Khải Phong lo lắng nói
-”Anh cứ bình tĩnh, nếu chị nhà đau quá chúng tôi sẽ cho sinh mổ”
Tiểu Mai nghe vậy vội lắc đầu, gắng gượng nói:
-”sinh thường mới tốt cho em bé...”
Chân mày Khải Phong nhíu lại, anh kéo tay cô lên hôn nhẹ: “Nếu đau quá thì
sinh mổ cũng được, nhìn em đau như vậy anh thực sự không nỡ..”
-”Em không sao...aa!”_Một cơn đau dữ dội truyền đến. Bác sĩ kiểm tra rồi gật đầu: “Vào phòng sinh được rồi”
Khải Phong căng thẳng chạy theo nắm lấy tay Tiểu Mai cho đến khi cô được đưa vào trong.
Ông bà nội ngoại đều có mặt đầy đủ. Bà Thanh đang kiểm tra lại chỗ đồ sơ
sinh. Phu nhân Nhã Hạnh ngồi gần đó nhìn con trai cứ đi đi lại lại liền
thở dài:
”Khải Phong, con ngồi xuống đi, ai sinh con cũng phải như vậy mà”
Sau quãng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, cuối cùng tiếng khóc chào đời
cũng vang lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng: “Sinh rồi! Là con trai!”
Đầu Khải Phong giống như có gì đó bị vỡ, 1 giây sau đẩy cửa lao thẳng vào phòng sinh.
Cô y tá đang bế một em bé đỏ hỏn quấn trong chiếc khăn xanh.
Khải Phong nhìn đứa trẻ, cuối cùng anh cũng thấy con rồi. Nhóc con nhà anh
được chăm sóc cẩn thận từ lúc còn trong bụng mẹ nên rất kháu khỉnh, mắt
đen lúng liếng mở to nhìn mọi người rồi lại oa oa khóc.
Khải Phong khi nãy hùng hổ xông vào mà bây giờ lại đứng một chỗ vặn vẹo hai tay không dám bế con.
-”Anh không muốn bế con à?”_Tiểu Mai hỏi
”Không phải”_Khải Phong xua xua tay_“...tại anh sợ làm đau cục cưng...”
Tiểu Mai cũng hết nói nổi. Hoá ra anh sợ sức mình lớn, làm con đau. Bà Hạnh
thấy thế đành bế cháu lên cho con trai nhìn một chút.
Khải Phong xúc động chạm vào má con thì thằng bé giơ bàn tay nhỏ xíu nắm lấy ngón tay anh. Khoé môi Khải Phong khẽ cong lên.
”Bế thằng cu đi”_Bà Thanh thúc giục_”Nó muốn ba bế đấy”
Khải Phong rốt cuộc cũng đưa tay chậm rãi đỡ lấy cục cưng nhỏ nhắn mềm mại, tư thế hơi vụng về nhưng vô cùng cẩn thận.
Tiểu Mai nằm trên giường, tuy còn mệt nhưng không chờ được nữa: “Cho em nhìn con một chút”
Khải Phong gật đầu lia lịa, ôm đứa nhỏ đi ra chỗ cô.
”Tiểu Mai, em vất vả rồi”_Anh đưa tay vén tóc sang bên cho cô, khẽ nói.
Tiểu Mai nhìn bảo bối xinh xắn nằm cạnh mình, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Đột nhiên nghĩ ra cái gì, cô ngẩng đầu nhìn Khải Phong:
”Anh định đặt tên con là gì?”
Khải Phong nghĩ một lát rồi chậm rãi mở miệng: “Lưu Hạo Thiên”
Anh cúi xuống hôn trán cô:
”Có được không?”
Tiểu Mai bật cười gật đầu: “Được, nghe rất êm tai”
Khải Phong cười ôn nhu, đưa tay sờ mặt cô. Anh rất thích nhìn cô cười như vậy.
Sau bao sóng gió, cuối cùng hạnh phúc cũng mỉm cười với họ, nhẹ nhàng và bình dị như thế.
”Tiểu Mai, trước đây anh chưa từng nghĩ mình sẽ gặp em. Nhưng cuộc sống là
vậy, nó luôn mang đến những điều ngạc nhiên mà chúng ta không ngờ tới.
Có thể là vui vẻ, có thể là khổ đau. Nhưng chỉ cần chúng ta yêu thương,
thấu hiểu và bao dung, mọi khó khăn đều không là gì. Sau tất cả anh đã
biết, hoá ra hạnh phúc của anh, chính là có em bên đời...”
-----END----
Thế là đã full bộ truyện đầy tâm huyết của Sam rồi nha. Gửi lời cảm ơn tới
tất cả mọi người đã đi cùng cặp đôi Khải Phong-Tiểu Mai suốt hơn 1 năm
qua Cảm ơn các bạn đã ủng hộ À CUỐI CÙNG XIN GỬI LỜI CHÚC MỪNG NĂM
MỚI TỚI ĐỘC GIẢ YÊU DẤU CỦA TÔI ^^