Chỉ là yêu thôi Chương 17
Đưa Lại Minh Nguyệt trở về nhà,dỗ dành con bé uống thuốc xong rồi ngủ,lúc này Hoàng Minh Vũ mới ôm mặt hối hận cho những gì mình làm sáng nay.Yêu nhau gần một năm,anh thừa hiểu tính cách của Hạ Tiểu Nguyên, em ấy sẽ không bao giờ vô cớ đánh người hay mắng chử ai cả.Minh Nguyệt từ nhỏ đã sống trong sự đùm bọc của hai gia tộc,chuyện con bé ương bướng là điều khó tránh khỏi, nhưng muốn trách cũng chẳng được. Bệnh tình ngày một nặng thêm,anh vì quá lo lắng mà vô tình làm tổn thương người anh yêu,vô tình đẩy cô ấy vào vòng tay của người khác. Một giọt nước mắt rơi xuống, Hoàng Minh Vũ bất lực không biết làm gì ngay lúc này.
Diệp Mẫn nhìn con trai bơ phờ,đầu tóc rối bù xù mà lắc đầu ngao ngán,không biết nên tức giận kiểu gì.Sáng sớm vẫn còn yên ổn,vậy mà khi trở về thì Lại Minh Nguyệt như không cò sức sống, khuôn mặt tái nhợt,má in hằn năm đầu ngón tay.Hoàng Minh Vũ con trai bà,bà biết thằng bé nghĩ gì chứ.Là một người mẹ,tâm lý con trai ra sao bà hiểu,nó không hề yêu thương cô bé nhà họ Lại.Theo như thông tin bà có,người con gái miền núi tên Hạ Tiểu Nguyên,người làm cho thằng bé sẵn sàng đứng lên chống lại lệnh của cả nhà,nhất quyết phải hủy hôn cho bằng được mới là người quan trọng với nó.
“Vũ,con ăn chút gì nhé,mẹ nấu”
“Kệ con đi mẹ,con không đói.Mẹ ở nhà chăm sóc Minh Nguyệt,con đi ra ngoài “
Cầm chiếc áo khoác lao ra ngoài, Hoàng Minh Vũ nhìn bầu trời âm u như lòng anh lúc này vậy.Hà Nội vừa đón một trận rét hại kèm mưa,cái lạnh như cắt da cắt thịt chẳng làm cho vết thương bớt đau đớn.Bây giờ anh biết tìm cô ở đâu đây,những chỗ bọn họ hay đi qua,nhà thờ, quán trà sữa..đều không có.Cô trốn anh ở một nơi anh chẳng tìm được, cô trừng phạt anh cho những lỗi lầm mù quáng.Điện thoại không liên lạc được,Hoàng Minh Vũ dừng xe trước cổng kí túc xá,mắt nhìn vào phòng 502 mà lòng buồn vô tận
Đèn xe chiếu sáng,Hoàng Minh Vũ ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng của Diệp Khanh và Hạ Tiểu Nguyên,đôi mắt đỏ ngầu tức giận.Tại sao cô lại đi cùng với cậu,tại sao lại như thế.
“Hạ tiểu Nguyên ,anh có chuyện muốn nói với em.Nghe anh giải thích “
Diệp Khanh nhíu mày trước hành động của thằng cháu,hắng giọng “Tiểu Nguyên đã quá mệt mỏi rồi,cháu nên để cho em ấy bình tĩnh lại đã”
“Cậu đúng là không biết xấu hổ,cậu thừa nước đục thả câu, nhân cơ hội này gần gũi em ấy.Cậu đúng là người không hiểu lí lẽ,ngay đến cả người sắp là cháu dâu mình cậu cũng không tha”
“Đủ rồi đấy Hoàng Minh Vũ,anh đang luyên thuyên cái gì đấy hả.Diệp Khanh và em chẳng có gì hết cả”,Hạ Tiểu Nguyên lôi cánh tay đang túm lấy cổ Diệp Khanh và đẩy ra
“Anh về đi,cảm ơn anh đã đưa em về.Mai chúng ta sẽ nói chuyện sau “
Hoàng Minh Vũ nhìn bóng Diệp Khanh rời đi,hai tay ôm chặt Hạ Tiểu Nguyên vào lòng mà nước mắt chảy xuống
“Anh xin lỗi, vô cùng xin lỗi em,Nguyên “
Cứ mặc cho anh ôm mình,Hạ Tiểu Nguyên im lặng không lên tiếng.Cô biết nói gì ngay lúc này bây giờ, nói là em không giận anh,hay nói em tin anh.Mặc dù biết anh có nỗi khổ của riêng mình, nhưng chắng hiểu sao lòng cô vẫn đau đến thế.
“Nguyên, nhìn anh đi.Anh xin em đấy”
“Anh định giải thích gì đây.Hai ngày từ khi em chuyển ra khỏi nhà anh,anh một cuộc gọi cũng không có, một tin nhắn cũng không. Gặp nhau thì anh lại vô tư cầm tay người con gái khác, anh đẩy ngã em vì cô ấy.Anh bảo em nên tin anh như thế nào “
Hoàng Minh Vũ buông thõng đôi tay,mặt cúi gằm xuống không dám nhìn thẳng Hạ Tiểu Nguyên lúc này.Cô nói đúng, từ lúc kêu cô chuyển ra ngoài ở thì đã chứng minh một điều anh là một thằng tồi tệ,vô cùng tồi tệ rồi.
“Anh xin lỗi. Con bé bị bệnh,nó nằng nặc đòi về đây,mọi người và anh đều lo lắng cho nó nên mới xử sự thiếu suy nghĩ như vậy. Em tin anh được không, anh chỉ yêu mình em thôi.Anh sẽ bảo Minh Nguyệt hủy hôn,chỉ có lời của con bé mới có tác dụng”
“Cô ta sẽ không bao giờ hủy bỏ hôn ước,cô ta yêu anh nhiều như thế, anh nghĩ cô ta sẽ làm sao”
Hạ Tiểu Nguyên nhìn chằm chằm vào mắt Hoàng Minh Vũ, đôi tay áp lên khuôn mặt nam tính ấy,đôi môi chạm vào môi anh,cô nhắm mắt cho giọt nước tràn xuống. Cô chỉ cần tình yêu của anh,chỉ cần anh luôn bên cạnh cô là đủ rồi.
“Hứa với em,đừng tự quyết định điều gì đó. Hãy để cả hai chúng ta cùng nhau vượt qua tất cả, được không “
London 12p.M
Hạ Tiểu Nguyên cầm điện thoại gọi vào số của Lăng Phong,kêu anh chờ cô tại nhà hàng Tây Wine, bản thân đi thẳng về tầng hầm lấy xe.Cuộc nói chuyện với Hoàng Minh Vũ lúc nãy khiến cho cô càng lúc càng tức giận. Sau năm năm,anh ta vẫn luôn bao bọc che chở cho kẻ đã giết chết đứa con của họ.Hạ Tiểu Nguyên cô năm năm trước là một kẻ yếu đuối, thì không có nghĩa năm năm sau cô vẫn vậy.
Vẫy một chiếc taxi đi thẳng đến Wine trên con đường Swett,Lăng Phong liếc nhìn những cửa hàng trang trí đẹp mắt nơi thành phố này.Giáng sinh sắp đến,anh muốn cùng cô có một cuộc hẹn lãng mạn,dẫu anh biết rằng, trong trái tim người con gái ấy,vẫn chưa quên được Hoàng Minh Vũ .
Gọi món ăn lên,Lăng Phong nhìn Hạ Tiểu Nguyên mà muốn nói gì đó lại thôi.Chuyện anh đụng độ Hoàng Minh Vũ đã khiến cho cô tức giận,anh thật lòng muốn xin lỗi cô.Chuyện đồn ầm lên cả công ty làm cho cô cảm thấy khó chịu,là do anh không suy nghĩ đến hậu quả,cứ khăng khăng làm theo ý chí của trái tim,mà vô tình làm cô tổn thương.
“Nguyên, anh xin lỗi vì chuyện hôm bữa “
“Lăng Phong,là em phải xin lỗi anh mới đúng. Em đáng lẽ ra không nên dấu diễn anh”
“Hoàng Minh Vũ có làm khó gì cho em không,nếu có em cứ bảo với anh,anh sẽ cho người khác sang thay thế vị trí”
“Anh nghĩ em là người không phân biệt được tư và công ư.”
“Người không phân biệt phải là anh mới đúng,anh thật sự không muốn em gặp lại cậu ta,thâm chí là làm cùng”,Lăng Phong cầm chặt tay Hạ Tiểu Nguyên mà năn nỉ
“Phong,em biết anh tốt với em.Chỉ là em không xứng đáng được anh yêu thương để ý đến như vậy.Năm năm trước anh thừa biết em vừa trải qua chuyện đáng sợ gì mà.Chỉ duy nhất điều đó thôi đã chứng tỏ em không xứng rồi “
“Nguyên,anh không quan tâm trong quá khứ em gặp phải chuyện gì,anh chỉ cần em của hiện tại.Nếu em vẫn chưa quên được cậu ấy,thì anh sẽ đợi em.Đợi được năm năm,anh không ngại đợi thêm vài năm nữa “
“Vậy cả cuộc đời này, em chẳng thể quên anh ta được thì sao.Anh định đợi em đến bao giờ “
Lăng Phong im lặng không nói gi,trái tim anh quặn thắt lại trong đau đớn.Lúc này anh lên làm gì bây giờ, tuyệt vọng,bất lực,gục ngã..Anh đơn phương yêu cô nhiều năm,nhưng đổi lại chỉ là những điều khách sáo,còn cô,tâm trí vẫn giành cho người bội bạc kia.Tình yêu là gì mà lại khiến cho con người ta mù quáng đến như thế,biết là có gai,nhưng vẫn cứ cầm chặt..
“Phong,hiện tại em không muốn nhắc lại chuyện liên quan đến Hoàng Minh Vũ,anh ta cũng sắp kết hôn với vị hôn thê của mình.Chúng ta đừng quan tâm đến quá khứ nữa, qua rồi hãy để nó qua đi thôi”
“Ăn đi,tối nay có một buổi tiệc,em đi cùng anh nhé”
“Ừm,anh vừa sang mà phải dự tiệc sao.Buổi tiệc nào vậy”
“Buổi tiệc của tập đoàn quốc tế Cung Âu”
“Cung Âu,em nghe nói tập đoàn này rất kì bí”
“Đúng rồi, tập đoàn này có cả hai thế lực hắc,bạch đạo.Cung Âu là dòng tộc mafia gần hai trăm năm rồi, có thể nói họ là số hai chắc không ai là số một.Anh chỉ biết thế lực họ trải dài khắp năm châu,chỉ có điều họ vẫn không thể tìm được người cháu gái bảo bối mất tích hơn hai mươi năm”
“Em cũng đã nghe về tập đoàn này,cậu chủ của họ chắc chỉ chạc tuổi anh thôi,nhưng không mấy xuất hiện.Bọn họ có hợp tác cùng chúng ta không”
“Dự án em đang làm cũng có phần của Cung Âu,thôi,ăn đi,chắc em đói lắm rôi”
Hạ Tiểu Nguyên gật đầu chăm chú ăn nốt phần của mình,trong đầu thắc mắc về cái tên tập đoàn Cung Âu.
.
Bước vào công ty lúc hai giờ, Hạ Tiểu Nguyên chạm mặt Lâm Tĩnh đứng chặn lối đi ở phòng thiết kế,mắt nhìn cô mà tức giận.
“Hạ Tiểu Nguyên,cô cho tôi một lời giải thích vì sao lại hủy bản thiết kế “
“Ở công ty xin cô vui lòng gọi tôi là giám đốc Hạ,cô Lâm”
“Được, giám đốc Hạ,cô nói đi,tại sao”
“Bản thiết kế của cô không đủ chi tiết,không hợp yêu cầu đưa ra,không phát huy nổi bật,cho nên phải làm lại.Thế thôi,tôi cần một bản mẫu hoàn chỉnh hơn”
“Cô đừng tưởng tôi không biết cô ôm hận tôi,cô thật không xứng đáng với vị trí giám đốc “
“Tôi không xứng,cô nghĩ cô xứng à,Hả”
“Nói lại cho cô hay,tôi cần bản mẫu làm lại.Việc này tổng giám đốc các cô cũng đã không có ý kiến,cho nên,hãy cố gắng nộp trước thời hạn cho tôi”
Hạ Tiểu Nguyên đẩy cửa phòng đi vào,nhưng Lâm Tĩnh đâu dễ dàng bỏ qua cho cô như thế.Mọi người trong tổ thiết kế đều xúm lại xem trò hề của hai người ,Hạ Tiểu Nguyên tức giận giật tay ra,gằn giọng.
“Cô Lâm,phiền cô buông tay”
“Hạ Tiểu Nguyên, cô ôm hận tôi thì giải quyết được gì hả.Năm năm trước cô cướp vị hôn thê của Lại Minh Nguyệt, năm năm sau cô lại định cướp chồng của cô ấy.Cô thật trơ trẽn không biết xấu hổ, còn dám xuất hiện ở đây mà ra oai cho ai xem”
“Lâm Tĩnh,tôi nói cô bỏ tay ra”,Hạ Tiểu Nguyên tức giận thật sự
“Tôi nói gì sai à.Cả công ty này ai cũng biết Lại Minh Nguyệt là vợ sắp cưới của Tổng giám đốc,cô với thân phận người yêu cũ xuất hiện ở đây không phải phá đám thì để làm gì.Cô ôm hận tôi là bạn thân của Minh Nguyệt, hủy bản thiết kế của tôi.Cô cũng giống như mẹ cô thôi,lẳng lơ”
“Chát”,Hạ Tiểu Nguyên thắng tay tát vào má Lâm Tĩnh khiến môi cô ta rỉ máu.Sự tức giận kìm nén trong cô bùng nổ thật sự,bọn họ nghĩ bây giờ cô còn nhu nhược yếu đuối như năm xưa sao.Ai dám đụng đến mẹ cô,cô sẽ không tha cho người đó.
Hoàng Minh Vũ kéo cô lùi lại,ánh mắt đỏ ngầu nhìn Lâm Tĩnh,trong lòng dội sóng thay cho Hạ Tiểu Nguyên .Anh hiểu cô gái của anh,sẽ không bao giờ để cho ai sỉ nhục người mẹ mà cô luôn yêu thương, huống hồ là kẻ đã từng gián tiếp phá vỡ cái tình yêu thuần khiết của cô.
Lại Minh Nguyệt cầm giỏ hoa quả đi vào công ty thì nhận được nhiều ánh mắt khác lạ,người người chỉ trỏ. Đi qua phòng thiết kế thì thấy cảnh tượng Hoàng Minh Vũ che chở cho Hạ Tiểu Nguyên mà ánh mắt căm hận,hận không thể xé người con gái đó ra trăm mảnh,trong đầu muôn vàn thắc mắc.
“Anh Minh Vũ”,lấy lại nụ cười rạng rỡ, Lại Minh Nguyệt chạy vào ôm chầm lấy cánh tay anh
“Sao em lại đến đây”,Hoàng Minh Vũ hỏi
“Ba cùng ông nội bảo tối chúng ta cùng nhau đến biệt thự nhà Cung Âu”
“Ừ,em về đi,anh còn có việc”.
Nói rồi Hoàng Minh Vũ kéo tay Hạ Tiểu Nguyên đi ra ngoài nhưng bị cô giằng lại
“Giám đốc Hoàng,phiền anh buông tay tôi ra.Tôi cũng nói luôn với anh là tôi đại diện của AT sang đây.Nhân viên của anh xúc phạm nhân phẩm của tôi,anh nghĩ tôi nên làm gì.Anh là cấp trên nên tôi mong anh cho tôi câu trả lời thích đáng”
Hoàng Minh Vũ nhìn Hạ Tiểu Nguyên ánh mắt phẫn nộ,bàn tay nắm chặt tới mức nổi gân xanh,nếu không phải chỗ này đông người, anh đã cho cô một trận cuồng phong rồi .Lại Minh Nguyệt đứng bên cạnh khuôn mặt tái nhợt nhìn vào hai con người này,thở khó nhọc..
“Minh Nguyệt,em không sao chứ”,Hoàng Minh Vũ ôm lấy cô mà lo lắng
“Vũ,em khó thở quá.Anh đưa em về nhà được không “
“Đi,anh đưa em đi bệnh viện “
Hạ Tiểu Nguyên nhếch môi,sau bao năm vẫn dùng cái chiêu trò cũ rích này để giành lại người, còn Hoàng Minh Vũ vẫn bị dắt vào chòng mà không hề hay biết. Cô cười cho chính bản thân mình, sao lúc này lại nhói lên trong tim,vì cớ gì cô lại thất bại đến như vậy. Chỉ là một người đàn ông luôn làm cô tổn thương hết lần này đến lần khác mà cô không bỏ xuống được ư??
Hà Tiểu Tịnh vừa đi ra ngoài về đã nghe thấy tin không vui dành cho cô bạn mình,ai cũng thì thầm to nhỏ xuyên tạc linh tinh,cô tức giận tự hỏi cái tập đoàn LA này là ổ chợ hay sao.
“Nhìn cái gì mà nhìn,đi làm việc hết đi”,rồi quay sang Lâm Tĩnh “Nếu không phải tôi về muộn,thì cô không còn nguyên vẹn như thế này đâu”
Đẩy Hạ Tiểu Nguyên vào trong phòng giám đốc,Hà Tiểu Tịnh buồn bã nhìn cô,một người mạnh mẽ lúc này lại yếu đuối đến như vậy.Vết thương lòng đã nguội giờ lại bị moi lên,Hạ Tiểu Nguyên cúi mặt xuống mặt bàn khóc thành tiếng,đã bao lâu rồi cô mới như lúc này.