Lúc này Phong Lạc Hiên có thể cảm nhận được sinh mệnh Tử Điệp từng
một chút trôi qua, long bào nhiễm huyết nhìn thấy ghê người, Phong Lạc
Hiên thật không ngờ Tử Điệp sẽ quật cường như vậy, không tiếc dùng sinh
mệnh bảo vệ danh tiết của mình.
Một đám Thái y dẫn theo những hòm thuốc to nhỏ vội vội vàng vàng
hướng tới Tử Điệp, Đổng hoàng hậu đang ở ngự hoa viên ngắm hoa thấy một
màn như vậy không khỏi suy nghĩ là ai sinh bệnh làm cho Thái y vội vàng
như vậy.
“Ai biết đã xảy ra chuyện gì hay không” Đổng hoàng hậu hỏi.
Phía sau tần phi cùng bọn nha hoàn người người lắc đầu, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Tiểu Diệp, ngươi đi hỏi thăm xem đã phát sinh chuyện gì , sau đó trở về bẩm báo” Đổng hoàng hậu phân phó nói.
Cô gái tên là tiểu Diệp buông lẵng hoa xoay người rời đi, hướng về phía nhóm Thái y đi tới.
Một đám Thái y không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết Hoàng Thượng
bảo bọn họ lập tức tới Tử Điệp các, vì thế không dám chậm trễ chạy tới
đây
Đi vào Tử Điệp các, bọn họ liền nhìn thấy Hoàng Thượng ngồi dưới đất
trong lòng ôm một nữ tử, huyết nhiễm đỏ bên người, hồng chói mắt.
“Không tiếc tất cả mọi thứ nhất định phải cứu sống nàng, mệnh các ngươi đều nắm trong tay nàng, nàng mà chết các ngươi cũng chôn
cùng” Phong Lạc Hiên lạnh lùng nói.
“Dạ, thần nhất định hết sức” nhóm Thái y căng căng chiến chiến đáp.
Phong Lạc Hiên nói xong cũng không buông Tử Điệp ra mà càng gắt gao
ôm chặt, Ngưu Thái y đi lên phía trước lớn mật yêu cầu Hoàng Thượng đem
Tử Điệp đặt ở trên giường, Phong Lạc Hiên đứng lên đem Tử Điệp ôm lấy
hướng phòng ngủ đi đến.
Ngưu Thái y trực giác nữ tử này quen thuộc như là đã gặp qua ở nơi
nào, khi Phong Lạc Hiên đem Tử Điệp đặt ở trên giường, Ngưu Thái y tiến
về phía trước bắt mạch mới biết nguyên lai là Lam tiểu thư, bỗng nhiên
trong lòng thất kinh, hắn đoán không ra nữ tử này là người yêu của Hàn
Vương gia thì cùng Hoàng Thượng có quan hệ gì, xem bộ dạng của Hoàng
Thượng giống như nàng rất quan trọng. Ngưu Thái y trăm tư không thể lý
giải chỉ đành chôn chặt dưới đáy lòng.
“Ngưu Thái y, xem lâu như vậy, có vấn đề gì không ?” Phong Lạc Hiên thiếu kiên nhẫn hỏi.
Ngưu Thái y vội vàng thu hồi tâm tư nói:
“Hồi Hoàng Thượng ! Không có gì trở ngại, nàng chỉ bởi vì mất máu quá nhiều nên hôn mê mà thôi, thần kê thuốc bổ máu sau khi uống
xong sẽ tỉnh lại” .
“Vết sẹo kia có thể khép lại không, không cho phép lưu lại
dấu vết gì, nữ hài tử thích chưng diện, lưu lại vết sẹo sẽ không tốt lắm” Phong Lạc Hiên nói.
“Hồi Hoàng Thượng, thần dùng là Thiên Sơn tuyết liên thượng đẳng giúp lưu thông máu ứ rất tốt, dùng xong sẽ không lưu lại vết sẹo nào, hoàn
hảo như lúc ban đầu” Ngưu Thái y đáp.
“Như vậy Trẫm an tâm, mau nhanh đi khai đơn bảo bọn nha hoàn
đun thuốc, ai cũng không được truyền ra ngoài, nếu không Trẫm sẽ muốn
đầu của các ngươi” Phong Lạc Hiên nói.
Ngự y cùng bọn nha đầu đều gật đầu nói đánh chết cũng không nói.
Các ngự y ôm hòm thuốc khấu tạ rời đi, đi đến ngoài cửa một Thái y trong đó mới nhẹ giọng nói:
“Các ngươi thấy sao? Nàng kia là ai? Xem ra Hoàng Thượng rất coi trọng nàng” .
“Không nên hỏi cũng đừng hỏi , không có nghe thấy vửa rồi Hoàng Thượng nói chuyện này ai cũng không được nói ra, nếu không…” Ngưu Thái y làm một thủ thế mất đầu.
Nhất thời ai cũng không dám nói gì vội vàng rời khỏi Tử Điệp các, một câu lơ đãng này lại bị tiểu Diệp trốn ngoài cửa nghe được, nữ tử? Sao
chưa bao giờ nghe nói trong viện này có người ở, biết được tin tức tiểu
Diệp vội vàng trở lại ngự hoa viên.
Tất cả Thái y đều đã rời đi, bọn nha hoàn cũng đều vội vàng thầm
dược, trong cái phòng ngủ to như vậy chỉ còn Tử Điệp cùng Phong Lạc
Hiên, không còn ai nên Phong Lạc Hiên cũng hoàn toàn buông luôn cái vỏ
Hoàng Thượng, nhẹ ngồi bên mép giường nhìn chăm chú vào khuôn mặt không có huyết sắc của Tử Điệp, một khắc trước ánh mắt vẫn sáng ngời hữu thần giờ phút này lại nhắm chặt không mở, chỉ có tại thời khắc này Phong Lạc Hiên mới có thể không kiêng nể gì nhìn chằm chằm Tử Điệp như vậy, Phong Lạc Hiên lấy hai ngón tay nhẹ để trên môi Tử Điệp, sau đó lại đặt trên
môi mình.
“Tử Điệp, ngươi phải nhanh nhanh khỏe lên, Trẫm muốn xem bộ dạng bừng bừng sinh cơ của ngươi, không cần ngủ say như vậy” Phong Lạc Hiên thương cảm nói.
Phong Lạc Hiên cầm lấy tay Tử Điệp đặt ở bên môi, thâm tình nhìn chăm chú vào hai mắt nhắm nghiền của Tử Điệp, mà lúc này Tử Điệp mộng một
giấc mộng thật dài thật dài… trong mộng Lạc Hàn cả người đầy huyết ngã
trên chiến trường, một con ngựa hoang bước qua người hắn…