Chỉ Làm Vương Phi Của Ngươi

Chương 83: Q.2 - Chương 83: Hoàng Thượng nếu chạm đến ta! Ta lựa chọn chết




Thối lui đến vị trí cách cậy cột không xa Tử Điệp mới dừng lại, Phong Lạc Hiên tò mò nhìn Tử Điệp, nguyên bản hắn muốn nhìn Tử Điệp lui tới đó làm gì, Phong Lạc Hiên đi lên trước chế trụ cằm Tử Điệp nói:

“Sao không lùi nữa, Trẫm thật muốn nhìn xem ngươi có thể thối lui đến chỗ nào, hôm nay chỉ có hai người chúng ta, không có sự cho phép của ta ai cũng không vào được, cho nên hôm nay ngươi kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay” .

“Hoàng Thượng hôm nay hạ quyết tâm không bỏ qua Tử Điệp , phải không ?” Tử Điệp nghi vấn nói.

“Đúng, thật ra Trẫm tính cho ngươi chút thời gian, ngươi sẽ phát hiện Trẫm rất tốt, nhưng hiện tại… Trẫm chờ không kịp … Cho nên hôm nay Trẫm không tính buông tha ngươi, một khi trở thành nữ nhân của trẫm, ngươi cũng chỉ có thể thuộc về trẫm” Phong Lạc Hiên nói.

“Hoàng Thượng hậu cung ba ngàn người đẹp, thiếu ta một người cũng không tính thiếu, bây giờ người lại làm vậy, dưa hái xanh không ngọt” Tử Điệp ý đồ khuyên Phong Lạc Hiên dừng tay nói.

“Ba ngàn giai nhân, thiếu ngươi một người không ít, nhưng là, nhiều thêm ngươi một người cũng không tính nhiều, mà Trẫm, yêu nhất cũng là đóa hoa như ngươi” Phong Lạc Hiên nhìn Tử Điệp nói.

Tử Điệp không có tiếp tục đề tài này, nếu cứ phân tích lợi hại của lời nói này cũng vô dụng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bi ai nghĩ ‘ Lạc Hàn, chẳng lẽ tình duyên kiếp cuối cùng của chúng ta vẫn không thể trọn vẹn được sao, vì sao luôn bi thương như vậy, vì sao chúng ta muốn bên nhau lại phải có nhiều cách trở đến thế, cho dù chết cũng không cho phép bất luận kẻ nào vấy bẩn ta, trong sạch của ta là lưu lại cho ngươi ‘

Biểu tình của Tử Điệp ở trong mắt Phong Lạc Hiên lại mảnh mai động lòng người, hai tròng mắt không ngừng rung động tựa như hai con bướm lạnh run trong gió thu, môi đỏ mọng bởi vì kích động càng hồng nhuận sáng bóng, bộ dạng của Tử Điệp kích thích nội tiết tố nam tính của Phong Lạc Hiên sôi trào, Phong Lạc Hiên đột nhiên cảm thấy yết hầu khô ráo, chu môi của Tử Điệp như cam tuyền dụ dỗ hắn.

Phong Lạc Hiên cước bộ không chịu khống chế hướng đến bên Tử Điệp, hai bước đi đến trước mặt Tử Điệp, nhìn Tử Điệp, nhẹ giọng hỏi:

“Chuẩn bị chưa? Ta sẽ ôn nhu đối xử tử tế với ngươi, làm nữ nhân của ta, ta sẽ sủng ngươi tận trời” .

Tử Điệp không nói gì, chỉ mở mắt ra nhìn Phong Lạc Hiên đột nhiên phóng đại ở trước mặt, Phong Lạc Hiên nhìn hoa kết bên hông của Tử Điệp, thuận tay nhẹ nhàng lôi kéo, ngay tại thời khắc mấu chốt ngàn cân treo sợi tóc, Tử Điệp bỗng nhiên đẩy Phong Lạc Hiên ra, thản nhiên cười tựa như khuynh quốc khuynh làm cho người không cách nào dời mắt, sau đó xoay người hướng cây cột phía sau lao tới.

Phong Lạc Hiên bị động bởi nụ cười mê hoặc kia của Tử Điệp, chờ hắn cảm thấy không thích hợp thì cũng đã chậm, Tử Điệp đã từ bên cây cột ngã xuống, phía trên cây cột có một đóa hoa hồng nở rộ kiều diễm.

“Tử Điệp…” Phong Lạc Hiên lớn tiếng hô.

Tử Điệp giống diều đứt dây cũng trong khoảnh khắc đó ngã té trên mặt đất.

Phong Lạc Hiên vội vàng chạy tới ôm lấy Tử Điệp, máu từ trên trán chảy thấm trên long bào màu vàng óng ánh của Phong Lạc Hiên càng làm cho bức thêu hình long trên áo càng trở nên sinh động.

“Tử Điệp, Tử Điệp, tỉnh tỉnh…” Phong Lạc Hiên phe phẩy Tử Điệp đầu nói.

“Người tới a, mau truyền Thái y” Phong Lạc Hiên lớn tiếng hô.

Tử Điệp không có phản ứng gì, sắc mặt càng tái nhợt vô lực ngã vào lòng Phong Lạc Hiên, chỉ trong giờ khắc này Phong Lạc Hiên mới cảm thấy sợ hãi thật sâu, hắn tình nguyện Tử Điệp mỗi ngày cùng hắn tranh chấp, cũng không tưởng tượng như bây giờ cho dù có thể ôm vào trong ngực nhưng không có hơi thở sinh mệnh.

“Thái y có tới không, nếu tới chậm nàng xuất hiện ngoài ý muốn gì Trẫm sẽ cho các ngươi toàn thể chôn cùng” Phong Lạc Hiên nỗi điên hô.

“Tử Điệp, mau tỉnh lại , nếu ngươi tỉnh lại, ta sẽ không bao giờ cưỡng cầu ngươi nữa, được không ?” Phong Lạc Hiên thì thào nói.

Tử Điệp vẫn không có phản ứng, chỉ có hơi thở gian nan mỏng manh chứng minh nàng còn sống, mà Lạc Hàn ở ngàn dặm xa xôi tim đột nhiên đau thắt, Lạc Hàn nhẹ nhàng đè chặt nơi đau đớn, đứng lên đi ra lều trại, nhìn về phía bầu trời đêm, Lạc Hàn biết Tử Điệp khẳng định đã xảy ra chuyện gì, bởi vì tâm hắn chưa bao giờ đau đớn như hiện tại, Tử Điệp, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Lạc Hàn ở trong lòng lo lắng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.