Tử Điệp rời nhanh khỏi Tử Điệp các, đi tới cửa liền bị thị vệ ngăn chặn.
“Thả ta rời đi” Tử Điệp nói.
“Thực xin lỗi, không có sự cho phép của Hoàng Thượng ai cũng không được rời khỏi đây” một thị vệ cung kính nói.
“Hoàng Thượng? Là Hoàng Thượng bảo các ngươi làm như vậy ” Tử Điệp không thể tin hỏi.
“Dạ” .
Tử Điệp tức giận xoay người trở lại Tử Điệp các, ba bước cũng thành
một đi nhanh qua, Phong Lạc Hiên vẫn giữ tư thế khi Tử Điệp rời đi, đứng trước những con bướm bay qua bay lại xuất thần, không lâu phía sau
truyền đến tiếng bước chân, Phong Lạc Hiên biết lần này Tử Điệp đã tức
giận, nhưng hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể dùng phương pháp tạm
thời này lưu nàng ở trong cung một đoạn thời gian, cho dù hận hắn hắn
cũng hy vọng mỗi ngày có thể nhìn thấy nàng.
“Hoàng Thượng người có ý tứ gì? Vì sao bảo bọn thị vệ không cho ta ra ngoài, Hoàng Thượng là tính giam lỏng ta sao” Tử Điệp bước nhanh đi đến phía sau Phong Lạc Hiên tức giận hỏi.
“Giam lỏng? Ta có khả năng giam lỏng ngươi sao, ta chỉ muốn ngươi ở nơi này một đoạn thời gian mà thôi” Phong Lạc Hiên không quay đầu lại nói.
“Cái đó và giam lỏng có cái gì khác nhau? Đường đường là một
Hoàng Thượng cũng tính dùng thủ đoạn hạ lưu này đến đối phó một nữ tử
hay sao ?” Tử Điệp khí thế bức nhân nói.
“Lam Tử Điệp, đừng ép ta động thủ, chưa có người nào như ngươi dám nói như vậy với Trẫm” Phong Lạc Hiên quay đầu nhìn chăm chú vào Tử Điệp nói.
“Người khác không dám không có nghĩa là ta không dám, xin hỏi Hoàng Thượng dựa vào cái gì giam lỏng ta lúc này” Tử Điệp nói.
“Trẫm muốn ngươi ở lại không cần gì lý do” Phong Lạc Hiên bá đạo nói.
“Ngươi… , nguyên lai Hoàng Thượng cũng có lúc bất đắc dĩ chỉ
có thể dùng loại thủ đoạn sứt sẹo này đến đối phó người khác, ta muốn
xem ngươi có thể giam lỏng ta bao lâu” Tử Điệp tranh luận nói.
Phong Lạc Hiên xoay người cúi đầu nhìn Tử Điệp cao mới đến bả vai hắn, khóe miệng hơi hơi giương lên nói:
“Giam lỏng ngươi đến khi ngươi đáp ứng gả cho ta mới thôi” .
“Như vậy Hoàng Thượng vẫn nên chuẩn bị tốt hậu sự cho ta thì tốt hơn, có chết ta cũng sẽ không gả cho ngươi” Tử Điệp cắn môi nói.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn đợi Lạc Hàn trở về sao ?” Phong Lạc Hiên hỏi.
“Đừng xem ta là kẻ ngốc, Hoàng Thượng người sẽ để cho Lạc Hàn trở về sao” Tử Điệp một lời hai ý hỏi.
“Mọi chuyện thay đổi trong nháy mắt, như vậy còn phải xem tạo hóa của hắn” Phong Lạc Hiên tránh nặng tìm nhẹ trả lời.
Tử Điệp không nói thêm gì, hai tay Phong Lạc Hiên Tử Điệp nhẹ nhàng
nâng khuôn mặt Tử Điệp, ôn nhu vuốt ve, cúi đầu ở bên tai Tử Điệp thấp
giọng nói:
“Nếu giờ phút này ta cho ngươi trở thành nữ nhân của Trẫm, ngươi còn có thể không lấy ta làm chồng sao” .
Tử Điệp giãy khỏi bàn tay của Phong Lạc Hiên, không thể tin nhìn Phong Lạc Hiên, ánh mắt mở to nhìn.
“Trở thành người của ngươi? Hoàng Thượng nhớ kỹ, ta! Lam Tử
Điệp có chết cũng sẽ không gả cho ngươi, huống chi chỉ là đoạt thân
mình, ngươi có thể đoạt tâm sao” Tử Điệp cả người run run nói.
“Không thể trở thành người của ta, Trẫm cũng sẽ không cho ngươi cùng Lạc Hàn có đôi có cặp” Phong Lạc Hiên âm trầm nói.
“Ngươi yên tâm, nếu yêu, Lạc Hàn sẽ không để ý ” Tử Điệp nói.
Phong Lạc Hiên đánh giá Tử Điệp, vẫn một thân tố trang, Phong Lạc
Hiên phát hiện quần áo Tử Điệp mặc đều rất đơn giản, ỏ bên hông chỉ có
một hoa kết phức tạp càng làm cho dáng người mảnh khảnh của nàng càng
thêm mạn diệu nhiều vẻ, nếu đem hoa kết này nhẹ nhàng kéo ra sẽ phong
tình vạn chủng như thế nào, Phong Lạc Hiên ở trong lòng thầm nghĩ, vì
thế, Phong Lạc Hiên đặt tay lên trên hoa kết lại ở bên tai Tử Điệp thổi
hơi nói:
“Không tin, ngươi liền thử xem, hai chúng ta đánh đố xem Lạc Hàn rốt cuộc có thể để ý hay không” .
Tử Điệp lui về phía sau từng bước, hai tay ôm trước ngực, khẩn trương nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Phong Lạc Hiên, Phong Lạc Hiên rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Tử Điệp, hắn thích xem bộ dáng giờ phút này vì thế từng bước một tiến tới.
“Ngươi dám lại đây, có tin giây ta tiếp theo ta liền chết tại đây hay không” Tử Điệp uy hiếp nói.
Phong Lạc Hiên giống như không nghe thấy tiếp tục hướng tới Tử Điệp,
Tử Điệp hai mắt che kín đau thương, nhân cơ hội tìm kiếm cơ hội thoát
thân, ánh mắt nhìn đến cây cột phía sau cách đó không xa, Tử Điệp từng
bước thối lui về sau.