Tử Điệp cực yêu thích bạch y, thích đem một đầu tóc đen tùy ý dùng
một cây ti trát lên cao, thích đi bộ tiến cung, Tử Điệp nguyên tưởng
rằng loại thói quen này trừ bỏ người nhà cùng Lạc Hàn không có người
khác biết, nhưng lần này Tử Điệp sai lầm rồi, biết thói quen này của
nàng còn có Phong Lạc Hiên, ở trong cung sống lâu như vậy Phong Lạc Hiên cũng thích cái cảm giác tùy ý này của Tử Điệp, giống như một dòng nước
trong xanh mát rót nhẹ vào trong lòng khô héo từ lâu của hắn.
Tử Điệp hôm nay như trước một thân bạch y, ở trên vạt áo mơ hồ có thể thấy được một đóa hoa thủy tiên màu lam nhạt, một cây trâm lam nhạt đem mái tóc đen cố định ở sau đầu, từ sau khi Lạc Hàn rời đi cơ hồ mỗi ngày Phong Lạc Hiên đều nhìn Tử Điệp xuất hiện sau đó lại biến mất, đứng từ
nơi rất xa mà nhìn, cũng như lần này, Phong Lạc Hiên từ rất xa đã nhìn
thấy Tử Điệp.
Tử Điệp bụng đầy tâm sự nên không có nhìn thấy Phong Lạc Hiên đứng
cách đó không xa, Tử Điệp chậm rãi đi vào Tử Điệp các dừng chân, ngẩng
đầu nhìn nơi ở có phong cách riêng khác biệt với nơi khác ở trong cung
này, trước mắt lại hiện lên tình cảnh không lâu cùng Lạc Hàn ở trong
này, một mình thất thần.
“Nhìn lâu như vậy sao không đi vào ngồi xuống, đây cũng là một ngôi nhà khác của ngươi, ngươi đi vào chuyện đương nhiên” thanh âm Phong Lạc Hiên ở phía sau Tử Điệp vang lên.
Tử Điệp lấy tay lau nhẹ khóe mắt, sau đó xoay người nhìn Phong Lạc Hiên nói:
“Thần khấu kiến Hoàng Thượng” .
Phong Lạc Hiên không kiên nhẫn xua tay nói:
“Chúng ta có tất yếu phải khách khí như vậy không? Vì sao mỗi lần nhìn thấy ta, ngươi cũng phải bày ra một gương mặt cách xa vạn dặm
như vậy, không phiền lụy sao!”
“Hoàng Thượng hiểu lầm thần , luận quân thần không thể vượt qua, đạo lý này thần vẫn hiểu được , không dám đi quá giới hạn” Tử Điệp không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
“Quên đi, không nói đến chuyện đó nữa, vì chuyện này chúng ta cũng cải nhau rất nhiều lần, không cần lại làm không khí mất vui, nếu
đến đây rồi vậy bồi Trẫm đi vào trong ngồi đi” Phong Lạc Hiên nhìn Tử Điệp nói.
“Thần còn có việc nên không thể bồi Hoàng Thượng , người cứ chậm rãi thưởng thức” Tử Điệp nói xong xoay người rời đi.
“Lam Tử Điệp! Chẳng lẽ ngươi không muốn biết một chút tin tức có liên quan Lạc Hàn sao” Phong Lạc Hiên đối với bóng lưng Tử Điệp nói.
Phong Lạc Hiên quả nhiên bắt được điểm yếu uy hiếp Tử Điệp, Tử Điệp
nghe thấy câu đó lập tức dừng chân quay đầu nhìn Phong Lạc Hiên vì thực hiện được mưu đồ mà tươi cười.
“Muốn biết thì đi vào bồi Trẫm một hồi” Phong Lạc Hiên nói.
Tử Điệp không cho mình một chút thời gian suy nghĩ mà đi nhanh về phía trước, đi qua Phong Lạc Hiên cũng không liếc hắn một cái.
Phong Lạc Hiên tự nói cho chính mình nhất định phải nhịn xuống, Tử
Điệp chính là một bông hoa hồng, mà hắn cho dù bị đâm bị thương toàn
thân cũng muốn hái được đóa hoa hồng này.
Trong phòng bố trí vẫn sạch sẽ như lúc ban đầu, không chút thay đổi,
duy nhất có điều thay đổi là màn che trong phòng ngủ đã đổi thành màn
che hình con bướm màu tím được đặt chế tinh xảo, từ xa xa quan sát như
trăm ngàn con bướm đang nhẹ nhàng bay múa, Tử Điệp dừng lại trước một
con bướm.
“Thích không, bố trí vì ngươi đó ” Phong Lạc Hiên đứng ở phía sau Tử Điệp ôn nhu hỏi.
“Đã để cho Hoàng Thượng lo lắng ” Tử Điệp thản nhiên trả lời.
“Chuyện vì ngươi làm ta đều vui, ngươi cũng không cần áy náy, ta tin tưởng có một ngày ngươi sẽ vì ta làm những chuyện cảm động như
vậy” Phong Lạc Hiên đáp.
“Ta đã phụng mệnh vào đây cùng ngươi , Hoàng Thượng có phải cũng nên đem tin tức của Lạc hàn nói cho ta biết hay không ? ” Tử Điệp quay đầu nhìn chằm chằm Phong Lạc Hiên gằn từng tiếng nói.
Phong Lạc Hiên vừa có chút cao hứng nhất thời trở nên âm trầm, ánh
mắt gắt gao khóa chặt khuôn mặt xuất hiện cả trăm lần trong mộng, vẫn
xinh đẹp động lòng người như trước nhưng trong ánh mắt lại nhìn không
thấy một chút cảm tình nào.
“Muốn biết tin tức của hắn nhất định phải lấy lòng ta, nếu không tất cả không cần bàn nữa!” Phong Lạc Hiên hung hăng nói.
Tử Điệp không chuyển mắt nhìn chằm chằm Phong Lạc Hiên, bỗng nhiên thản nhiên cười, nói:
“Không biết Hoàng Thượng muốn thần lấy lòng người như thế nào” ?
“Ít nhất phải làm cho ta vui vẻ” Phong Lạc Hiên trả lời.
Tử Điệp chậm rãi đi đến trước mặt Phong Lạc Hiên dừng lại, quyến rũ cười nói:
“Như vậy đã khiến cho Hoàng Thượng thất vọng rồi, thần không
có năng lực lấy lòng mặt rồng, nếu lời Hoàng Thượng nói chỉ là trò đùa,
như vậy Tử Điệp sẽ không phụng bồi , về phần tin tức ta cũng sẽ nhận
được , không tin chờ xem” Tử Điệp nói xong liền bước qua người Phong Lạc Hiên.
Tử Điệp như một cơn gió thanh mát rời đi, ở lại trong phòng chỉ còn
một chút mùi hương còn lưu lại, Phong Lạc Hiên đắm chìm trong mùi hương
thơm ngát đó giống như Tử Điệp vẫn chưa rời đi.