Từ sau khi Lạc Hàn rời đi cuộc sống Tử Điệp cũng bình lặng đi rất
nhiều, mỗi ngày thì đúng giờ đi dạy nhòm hoàng tử học, chỗ ở trong cung
từ khi Lạc Hàn rời đi Tử Điệp chưa từng qua ở, cho dù đi ngang qua cũng
không liếc mắt một cái, Phong Lạc Hiên nguyên tưởng rằng Lạc Hàn rời đi
hắn sẽ có cơ hội, nhưng Lạc Hàn cũng đã rời đi mấy tháng mà cơ hôi để
Phong Lạc Hiên hắn cùng Tử Điệp một mình nói chuyện một lần cũng không
có, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tử Điệp lướt qua hắn.
Lưu lượng khách ở Đông Phương khách điếm càng ngày càng tăng, mỗi
ngày người đến dùng cơm đều phải đợi thật lâu mới đến lượt, bọn họ đều
vì nghe danh các món ngon ở đây mà đến, những món ăn này là Tử Điệp đem cách làm ở hiện đại cùng cổ đại kết hợp làm thử, không nghĩ tới sẽ gặp
may như vậy, chuyện này đối với Tử Điệp mà nói là ngạc nhiên ngoài ý
muốn, bởi vì Tử Điệp đang lo phải kiếm tiền thế nào để nuôi nhóm ‘nhân
viên tình báo’ ở phía sau Đông Phương khách điếm này, như vậy vừa vặn
giải quyết nhu cấu khẩn cấp.
Tử Điệp đi đến khách điếm nhìn thấy người đến dùng cơm rất nhiều vì
thế không có làm phiến chưởng quầy Tiểu Như mà lập tức hướng lầu trên đi lên lại bị tiểu Nhị tinh mắt nhìn thấy, tiểu Nhị vội vàng đem việc này
nói cho chưởng quầy Tiểu Như, khi Tiểu Như nhìn về phía cầu thang chỉ
nhìn thấy một bóng áo của Tử Điệp biến mất ở một góc, Tiểu Như buông sổ
trong tay vội vàng đi theo.
Khi Tiểu Như đi đến sương phòng thì Tử Điệp đã ngồi ở bên cạnh bàn để lại cho Tiểu Như một bóng dáng yên lặng, Tiểu Như nhẹ nhàng đi qua, hô:
“Chủ nhân” .
“Còn không có tin tức truyền đến sao?” Tử Điệp cũng không quay đầu lại thấp giọng hỏi.
“Dạ, thuộc hạ đã phái người đi đến nay vẫn không có tin tức của Hàn Vương gia, thỉnh chủ nhân trách phạt” Tiểu Như cúi đầu ở trước mặt Tử Điệp nói.
“Chuyện này không phải lỗi của ngươi, ngươi xác định người
ngươi phái đi có thể tin tưởng được không? Không phát hiện một chút dị
thường nào sao” Tử Điệp không cam lòng hỏi.
“Những người được phái đi từ đầu đều đã được lựa chọn cẩn
thận, thuộc hạ lại lựa chọn tỉ mỉ mới cho chấp hành nhiệm vụ lần này,
không có vấn đề gì, chủ nhân , không có tin tức có khi là tin tức tốt,
tin tưởng Hàn Vương gia không có việc gì ” Tiểu Như an ủi Tử Điệp nói.
“Chỉ mong như vậy, trong lòng ta luôn lo lắng không yên, ngươi hãy chặt chẽ chú ý tin tức, có tình huống gì mặc kệ thế nào thì trước tiên
cũng phải thông tri đến ta, sau đó ta lại nghe ngóng tin tức trong
cung” Tử Điệp khinh nam nói.
“Ừm, thuộc hạ đã biết, chủ nhân xin yên tâm, biết được tin tức gì cũng sẽ lập tức nói cho người” Tiểu Như trả lời.
“Tốt lắm, tạm thời ra ngoài đi, khi ta đến đây thấy trong điếm có rất nhiều khách, thu nhập có tốt không ?” Tử Điệp tiếp lời hỏi.
“Từ khi chủ nhân phát minh ra các đồ ăn đó khách đến vẫn nối
liền không dứt, ngay cả Nguyệt lâu đối diện cũng phải nhỏ mắt thèm ,
chúng ta đã cướp đi khánh nhân của họ không ít, mấy ngày hôm trước còn
tìm đến đây” Tiểu Như hội báo nói.
“Vậy ngươi là xử lý như thế nào ” ?
“Dựa theo chủ nhân phân phó, tất cả đều làm theo nguyên tắc, miễn phí chiêu đãi bọn họ, bọn họ cũng không thể nói gì ” Tiểu Như nói.
“Xử lý tốt lắm, nhớ, ở nơi này làm việc phải đàng hoàng tránh việc phiền toái tìm đến” Tử Điệp ở một lần nữa cường điệu nói.
“Dạ” .
“Ngươi đi xuống làm việc đi, ta ở trong này ngồi một hồi không cần theo ta, một lúc sau khi ta về cũng không cần tiến ta ra cửa ” Tử Điệp nói.
Tử Điệp nói hết lời Tiểu Như mới rời đi đem cửa đóng lại, nhất thời
trong phòng lại trở về yên lặng như thời điểm Tử Điệp mới tới, Tử Điệp
thư thái uống trà Phổ Nhỉ khó gặp, một cỗ hương thuần tẩm nhập phế tỳ,
Tử Điệp tựa vào lưng ghế nhắm lại ánh mắt, đầu óc lại bắt đầu suy tính
khi vào cung nên đưa ra ý định từ chức với Phong Lạc Hiên như thế nào
đây.
Đúng vậy, Tử Điệp không muốn ở lại trong cung làm một Thái Phó nho
nhỏ, Lạc Hàn ở tiền phương chém giết Tử Điệp cảm thấy vẫn nên vì hắn làm chút gì, vì thế, Tử Điệp muốn từ quan sau đó lặng yên rời khỏi kinh
thành đến tiền tuyến cùng Lạc Hàn hội hợp, chỉ có tận mắt thấy Lạc Hàn
bình an vô sự nàng mới có thể yên tâm, sau khi hạ quyết tâm Tử Điệp đột nhiên mở hai mắt, hai ánh mắt sáng ngời hữu thần.
Uống xong ngụm trà cuối cùng, Tử Điệp lặng yên mở cửa rời đi.