Mà lúc này cũng đang ở trong cung nhưng Tử Điệp không biết mọi chuyện đang xoay chuyển, nàng đang ở thư viện siêng năng đem hiểu biết của
mình giáo cho những đứa nhỏ hoàng tộc này, ở trong cung nàng thật cẩn
thận tránh né không nghĩ làm cái đinh trong mắt người khác, lúc này đồng dạng cũng ở trong cung Lạc Hàn không có sốt ruột trở về mà hướng về
phía trước thư viện đi đến, hắn biết Tử Điệp đang ở nơi đó giảng dạy cho những đứa cháu nhỏ của hắn, hắn phi thường muốn nhìn thấy Tử Điệp khi
dạy học có phải giống trong tưởng tượng của hắn hay không.
Trong thư phòng vài đứa nhỏ đang quy củ ngồi nghe, ánh mắt tập trung
tinh thần nghe Tử Điệp giảng bài, Tử Điệp thực không đơn giản có thể làm cho những đứa nhỏ nghịch ngợm này chịu yên lặng nghe giảng, Lạc Hàn
nghĩ .
“Đầu tiên ta sẽ nói cho mọi người tầm quan trọng của quân đội đối với một quốc gia, bữa đầu, ta sẽ nói mọi người nghe một chút tầm quan trọng của tình báo, một quốc gia nếu không có một hệ thống tình báo khổng lồ
là khiếm khuyết nghiêm trọng, tưởng tượng một chút, tất cả mọi hoạt động bí mật của ngươi đều bị người ta dễ dàng nắm bắt tất cả có phải cả
người đổ một tầng mồ hôi lạnh hay không?
Ở đây giao thông cùng tin tức rất quan trọng, ai có được tình báo
chính xác thì bước đầu tiên người đó đã giành thắng lợi, đi tấn công một quốc gia việc cần làm đầu tiên là phải có được tình báo chính xác về
quốc gia muốn tấn công đó, phương diện này bao gồm dân cư, vị trí, giao
thông quan trọng… Quan trọng nhất là phải lấy bằng được phòng đồ, sau đó lại xác định phương pháp tấn công, đi một bước này thuận lợi mới có thể thành công.
Người thu thập tình báo phải được huấn luyện chuyên nghiệp, đương
nhiên có một ít tình báo không phải rất trọng yếu có thể tìm một vài
người thường đến làm, ngày sau lực lượng như bọn họ là không thể thiếu,
tỷ như khất cái, nhóm người này không cần quá coi thường bọn họ, bọn họ
là tin tức truyền bá tốt nhất, khách điếm, quán trà, bến tàu, giao thông quan trọng khắp nơi đều có thể nhìn thấy thân ảnh bọn họ.
Cái tốt nhất ở nhóm người này là không làm cho người khác chú ý, ở
thời khắc mấu chốt bọn họ có thể thay ngươi truyền lại tình báo, cho
nên, làm quan giả không cần lãng phí tài nguyên hữu hiệu bên mình, chọn
người là mấu chốt, người tình báo không chỉ có phải có tư duy kín đáo,
sâu sắc, thấy rõ năng lực càng phải có thân thủ linh hoạt, để ngừa khi
gặp được nguy hiểm có thể tự bảo vệ mình.
Đặc thù những người này là từ nhỏ phải nhận huấn luyện, những người
trực tiếp nhận mệnh của Hoàng Thượng càng ít người biết bọn họ tồn tại
thì càng an toàn, hiện tại tình báo Thiệu Dương không phải thực hệ
thống, có lẽ một vị nào đó trong các ngươi sẽ kế thừa ngôi vàng của phụ
hoàng trở thành đại quân vương tiếp theo, như vậy muốn cho Thiệu Dương
một thế hệ đại cường, tình báo mà các ngươi nhận được phải so bất kì một quốc gia nào khác đầy đủ chính xác hơn” Tử Điệp rốt cục cũng nói xong
một tràng dài miệng lưỡi khô khốc.(em còn mệt hơn cả tỷ)
Lạc Hàn đứng ở ngoài cửa sổ lẳng lặng nhìn Tử Điệp mi phi sắc vũ, Lạc Hàn chưa từng phát hiện Tử Điệp có sức cuốn hút lớn như vậy, hơn nữa
đem chuyện của một quốc gia xem xét thấu triệt như vậy, Lạc Hàn bây giờ
đã hiểu vì sao Phong Lạc Hiên không tiết tất cả đại giới đểu muốn có
được Tử Điệp, nữ nhân ở bên cạnh Phong Lạc Hiên mỗi người mỗi vẻ duy độc không có một ai có thể cùng tài văn chương của Tử Điệp đánh đồng, phía
sau hắn khuyết thiếu một người có thể cùng hắn thảo luận chuyện quốc
gia, mà Tử Điệp lại có thể ở thời điểm mấu chốt cho hắn đề nghị không
thể tưởng được, Lạc Hàn nghĩ một nữ tử lung linh như vậy bất kể người đế vương nào đều muốn có được, mà hắn lại dữ dội may mắn có được Tử Điệp.
Lạc Hàn nhìn Tử Điệp lại nhớ tới đây là lần cuối cùng nhìn thấy nàng
trong lòng bỗng nhiên đau đớn, dù có không nỡ buông tha thì thế nào, Lạc Hàn thâm tình nhìn Tử Điệp như muốn khắc nàng vào chỗ sâu nhất trong
tâm, có lẽ là lòng có linh ứng, Tử Điệp cảm thấy có người luôn luôn nhìn nàng, ngay từ đầu Tử Điệp nghĩ Phong Lạc Hiên đang nhìn lén làm bộ
không thấy, nhưng loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt
đến mức Tử Điệp như cảm thấy thật quyến luyến, Tử Điệp quay đầu lại thấy Lạc Hàn chưa kịp lùi về, nhìn Lạc Hàn Tử Điệp thản nhiên cười, nhất
thời khuynh quốc khuynh thành, tuyệt đại phương hoa thổi bay đi thần sắc ảm đạm lúc đầu.
Tử Điệp phục hồi tinh thần lại, tiếp tục đem nội dung nói xong mới đi ra ngoài cùng Lạc Hàn cùng nhau rời đi.
“Nghĩ như thế nào lại đến đây xem ta ” Tử Điệp cười khẽ hỏi.
“Lâu như vậy mà ta chưa đi vào cung thăm mẫu hậu , mẫu hậu muốn ta
tiến cung đến thăm lão nhân gia nàng, cùng nàng hàn huyên một hồi, biết
không, mẫu hậu đồng ý chuyện của hai chúng ta, qua một đoạn thời gian
nữa còn muốn cho chúng ta thành hôn” Lạc Hàn nhìn Tử Điệp cười nói.
Hắn muốn nhìn Tử Điệp có thể thẹn thùng cúi đầu hay không, ánh mắt ôn nhu.
“Thật sự, lão Thái Hậu thật tốt, cái này ta an tâm, vậy ngươi mau nhanh thú ta đi” (ngã ngữa..hăc hắc) Tử Điệp một chút cũng không có bộ dạng thẹn thùng nói.
“Da ngươi cũng quá dầy đi, nữ hài tử nhà người ta vừa nói đến việc
này đều thẹn thùng cúi đầu không nói, ngươi xem ngươi, một chút cũng
không rụt rè còn hét hô lên muốn ta thú ngươi…” Lạc Hàn ra vẻ thất vọng
nói.
“Cái này có cái gì rụt rè không rụt rè , yêu chính là yêu . Không nên nhiều chuyện như vậy, ngươi dám không cưới ta, ta tìm người khác, người xếp hàng đợi bổn tiểu thư liếc mắt còn cả một hàng dài ở đằng sau” Tử
Điệp tùy tiện nói làm cho Lạc Hàn lại buồn cười.
“Được, được, ngươi đã hạ mệnh lệnh ta nào dám không cưới, nhưng
chuyện thú ngươi cần phải qua một đoạn thời gian nữa” Lạc Hàn nói.
“Có chuyện gì muốn ngươi đi làm sao” Tử Điệp truy vấn nói.
“Đúng vậy, tiền phương chiến sự khẩn trương, Hoàng huynh muốn ta đi
chỉ huy, chờ ta trở về chúng ta có thể thành hôn , chính là việc này
không biết khi nào thì có thể kết thúc, còn chưa nói đến chuyện trên
chiến trường thay đổi trong nháy mắt, sẽ phát sinh chuyện gì ai cũng
không biết, Tử Điệp, nếu, ta vạn nhất…” Lạc Hàn còn không có nói xong đã bị Tử Điệp che miệng lại.
“Phi, phi, nói cái gì chứ, không được nói như vậy, ngươi phải an toàn đầy đủ trở về cho ta” Tử Điệp bối rối nói.
“Ta là nói nếu…” Lạc Hàn nói.
“Nếu cũng không được, tuy rằng ta không rõ vì sao Hoàng Thượng cho
ngươi đi, nhưng là ngươi phải nhớ kỹ, vạn nhất ngươi mất ta sẽ không
sống một mình, không tin ngươi liền thử xem, không phải là đi đánh giặc
sao, trước kia ngươi không phải đã đi qua sao, lần này như thế nào lại
lề mề như vậy, một chút cũng không giống ngươi, ca ta còn ở nơi kia đấu
tranh anh dũng còn không có tới phiên làm, ngươi ngồi chỉ huy bày mưu
nghĩ kế là được rồi” Tử Điệp nói.
Lạc Hàn cái gì cũng chưa nói, chưa cho Tử Điệp hứa hẹn gì, chỉ là lấy tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Tử Điệp ở trên trán ấn một nụ hôn thật
sâu, quyến luyến như thế làm cho người ta run sợ.