Tử Điệp ngủ thực không an ổn, cả người lạnh lẽo đau đầu mãnh liệt,
đau đớn như là muốn xé nát chính mình, Tử Điệp định mở miệng kêu Lan nhi đi tuyên Thái y, nhưng hé miệng ra lại nói không ra lời, nghĩ mở mắt
ra, ánh mắt lại giống như chịu áp lực của hơn một ngàn cân đá, cố gắng
thế nào cũng không mở ra được, xuất hiện tình huống này làm cho Tử Điệp
hoảng hốt, trong nỗi lo được lo mất Tử Điệp cũng dần ngủ say, Lan nhi đi vào phòng thấy Tử Điệp ngủ thực an ổn, cục đá trong lòng rốc cuộc cũng
buông xuống, rón ra rón rén rời khỏi phòng.
Không biết ngủ bao lâu, Tử Điệp cảm thấy cả người toan đau mới tỉnh lại, mở to mắt ra lại thấy trong phòng tối đen.
Nha đầu Lan nhi kia thực tiết kiệm, trời tối cũng không chịu thắp
ngọn nến, Tử Điệp một bên xoa một bên đầu còn đau đớn một bên thì thào
nói.
“Lan nhi…” Tử Điệp hướng ra phía ngoài hô.
Lan nhi nghe được thanh âm, nhẹ bước chạy vào liền nhìn thấy Tử Điệp đã ngồi dậy.
“Tiểu thư đã khẻo hơn chưa? Người ngủ cũng rất lâu, bây giờ đã là buổi tối” Lan nhi cười nói.
“Phải không, ngủ lâu như vậy ư, ngươi cũng đủ keo kiệt , tối
rồi sao trong phòng một ngọn nến cũng không thắp, ta sợ nhất chính là
trời tối” Tử Điệp cũng mỉm cười nói.
Nghe Tử Điệp nói cả người Lan nhi chấn động, không thể tin nhìn ánh
mắt Tử Điệp, rõ ràng toàn bộ trong phòng từng cái góc ngách đều có ngọn
nến sao tiểu thư lại không thấy, trời ạ! Không phải là… Lan nhi không
dám tiếp tục nghĩ nữa. Lan nhi nghĩ chắc là do mình nghe lầm , chưa từ
bỏ ý định hỏi:
“Tiểu thư, vừa rồi nói cái gì nô tỳ không có nghe rõ ” .
Tử Điệp khanh khách cười nói:
“Rất ít khi ta nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của ngươi nga, ta
nói ngươi thật nhỏ mọn, trời cũng đã tối rồi sao ngươi còn không đi đốt
đèn a, chẳng lẽ đợi ta lệnh cho ngươi a” .
Nghe Tử Điệp nói, tâm Lan nhi hoàn toàn lạnh run, nước mắt vỡ đê ào
ào tuôn ra, hai mắt đẫm lệ nhìn Tử Điệp, lại không biết nên nói thế nào
với Tử Điệp, nói ánh mắt nàng đã không còn nhìn thấy ư, Lan nhi chỉ có
thể để nước mắt tùy ý chảy xuôi cũng không dám để tiếng khóc phát ra,
cũng không dám nói lời nào sợ ngữ khí sẽ tiết lộ cảm xúc của bản thân.
Nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Tử Điệp, Lan nhi đau đớn từ trong lòng
bắt đầu lan tràn ra tứ chi, tuy rằng thời gian ở cùng Tử Điệp không phải rất dài, nhưng từ trong lòng cũng đã rất thích vị tiểu thư luôn đối với mọi chuyện bình thản này rồi, Lan nhi biết Hoàng Thượng thích tiểu thư, tiểu thư lại không thích Hoàng Thượng, ngay từ đầu Lan nhi đã nhìn ra,
Lan nhi biết trong hậu cung mỗi vị phi tần mỗi ngày đều nghĩ biện pháp
hấp dẫn Hoàng Thượng, chỉ có tiểu thư sẽ không làm như vậy, cũng đối với tình ý của Hoàng Thượng làm như không thấy, nàng thích chính là tính
tình điềm đạm cuat tiểu the.
Vẫn không nghe thấy động tĩnh của Lan nhi, trong lòng Tử Điệp có chút nóng nảy còn tưởng rằng Lan nhi đã rời khỏi, Tử Điệp bả đầu mỏi mệt tựa vào trên tường, mỏi mệt lẩm bẩm:
“Nha đầu kia, khi nào thì đi cũng không có một chút động tĩnh , ngay cả ngọn nến cũng không thắp, rất không có suy nghĩ ” .
Lan nhi nghe thanh âm lầm bầm lầu bầu của Tử Điệp, lau khô nước mắt, cố nén bi thống, cười nói:
“Ai nói ta đã rời khỏi, chỉ là lông mi của ta rơi vào trong mắt, cố gắng nữa ngày cũng không lấy ra được” .
“Hắc hắc…như vậy à ! Làm sao ngươi có thể lấy ra được, đi, thắp ngọn nến lên ta thổi thổi cho ngươi” Tử Điệp nói.
“Không cần, một lúc nữa ta tự mình làm, dù sao trời cũng đã
tối rồi, ngươi cũng biết ta keo kiệt, nếu không sẽ không thắp nến ,
ngươi mau ngủ đi “ Lan nhi qua loa tắc trách nói.
“Ngươi cũng thật đủ keo kiệt , ta đã ngủ lâu như vậy rồi, bây giờ ta không có cảm giác muốn ngủ nữa, đi đốt đèn đi, tán gẫu cũng ta
một chút, ta không thích đêm tối ” Tử Điệp trả lời.
Lan nhi biết lần này thể nào cũng phải nói dối Tử Điệp , đành phải đón đầu nói dối phải đi lấy đá đánh lửa.
Lan nhi cuống quít đi ra khỏi phòng, đối với tất cả nha hoàn bên ngoài nói:
“Các ngươi chú ý tiểu thư, không được có gì sai lầm, ta đi ra ngoài một chút lập tức sẽ trở lại” .
Vừa nói xong Lan nhi nhanh chóng rời đi, một đường chạy hướng đến tẩm cung của Phong Lạc Hiên.