Lan nhi một đường hướng đến tẩm cung của Phong Lạc Hiên chạy như
điên, ông trời cố tình mang mưa gió đến, ngay từ đầu chỉ là một chút mưa nhỏ, không bao lâu liền mưa to gió lớn .
Ai u, Lan nhi buồn bực hừ một tiếng, nguyên thủy là Lan nhi bị làn
váy cản trở vấp ngã trong đám mưa, Lan nhi bất chấp suy nghĩ nhiều liền
đứng lên, tiếp tục hướng tẩm cung Phong Lạc Hiên chạy tới.
“Hoàng Thượng có ở bên trong không, nhanh đi nói cho Hoàng Thượng người trong Tử Điệp các muốn gặp Hoàng Thượng” Lan nhi đứng ở trong mưa đối với thị vệ lớn tiếng nói.
“Hoàng Thượng có mệnh lệnh, buổi tối ở ngự thư phòng không
muốn thấy bất luận kẻ nào, thực xin lỗi không thể thay ngươi thông báo” thị vệ canh cửa mặt không chút thay đổi nói.
“Đại ca, van cầu ngươi đi vào thông báo một tiếng, ta có
chuyện khẩn cấp muốn gặp mặt Hoàng Thượng, nếu xảy ra việc gì ngoài ý
muốn chúng ta ai cũng không đam đương nỗi trách nhiệm này đâu” Lan nhi lớn tiếng hô.
“Không được! Không có mệnh lệnh của Hoàng Thượng ai cũng không thể đi vào” thị vệ cố chấp nói.
“Được, vậy đừng trách ta xông vào “ Lan nhi nghiêm mặt chính sắc nói.
Lan nhi nói xong nói liền hướng phía cửa xông vào, nhưng một người
làm sao có thể chống được sức mạnh của hai người cuối cùng liền bị thị
vệ xô mạnh té trên mặt đất, bị mưa hắt lên càng thêm chật vật.
Lan nhi cảm thấy ủy khuất, đột nhiên lên tiếng khóc lớn, tiếng khóc
này làm cho bọn thị vệ thực xấu hổ, giống như là bị bọn họ khi dễ, nhưng Hoàng Thượng có lệnh bọn họ cũng không dám vi phạm.
Hai thị vệ nhìn nhau, có lẽ nàng thật sự có việc, hay là ta lớn mật đi thông báo một tiếng.
“Được rồi, đừng khóc , ta liều chết đi thông báo một tiếng là được chứ gì” một thị vệ không thể không lùi bước nói.
Vừa nghe sẽ đi thông báo Lan nhi lập tức dừng tiếng khóc.
Vài ngày không thật sự để ý quốc sự, hiện tại một xấp tấu chương cấp
bách cần phải phê duyệt chồng cao trên bàn, Phong Lạc Hiên đang cúi đầu
phê duyệt tấu chương, căn bản không có thời gian đi nghỉ ngơi, đối với
chuyện bên ngoài dĩ nhiên cũng không nghe thấy.
“Bẩm báo Hoàng Thượng…” Thị vệ còn không có nói xong liền bị Phong Lạc Hiên chặn lại.
“Chuyện gì? Trẫm không phải đã nói qua sao, buổi tối không
muốn thấy bất luận kẻ nào. Ngay cả lời nói Trẫm đều quăng ra bên ngoài
tai rồi sao “ Phong Lạc Hiên tức giận nói.
“Thuộc hạ đáng chết, biết buổi tối không thể quấy nhiễu Hoàng Thượng, chỉ là bên ngoài có nha hoàn của Tử Điệp các muốn gặp ngài, nói là có chuyện quan trọng” thị vệ lời ít mà ý nhiều nói.
Phong Lạc Hiên vừa nghe nói là người Tử Điệp các, vội vàng buông bút trong tay cho thị vệ đem người tiến vào.
“Nô tỳ khấu kiến Hoàng Thượng” Lan nhi quỳ xuống nói.
“Bình thân, Lam tiểu thư làm sao vậy ?” Phong Lạc Hiên đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Nghe Hoàng Thượng hỏi như vậy, Lan nhi thật vất vả mới ngừng lệ nháy mắt lại rơi xuống.
Phong Lạc Hiên vừa thấy bộ dáng này nhất thời cũng nóng nảy, giờ phút này hắn chỉ sợ nghe được tin tức không tốt liên quan đến Tử Điệp, vì
thế vội vàng hỏi lại:
“Mau đáp lời, Lam tiểu thư rốt cuộc làm sao vậy” ?
“Bẩm Hoàng Thượng, mắt tiểu thư không nhìn thấy …” Lan nhi khóc nói.
Phong Lạc Hiên nghe thế nhất thời như ngũ lôi oanh đỉnh, sắc mặt tái
nhợt, qua một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, bắt lấy áo Lan nhi lớn tiếng hỏi:
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Buổi chiều Trẫm thấy nàng vẫn
còn rất tốt, như thế nào chỉ chớp mắt đôi mắt của nàng liền nhìn không
thấy , rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?”.
“Bẩm Hoàng Thượng, nô tỳ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, buổi chiều tiểu thư trở về nói mệt muốn nghỉ ngơi, ai biết sau khi tỉnh lại liền nhìn không thấy , nô tỳ còn không dám nói cho tiểu thư biết” Lan nhi mang theo nức nở khóc nói.
“Ngươi dựa vào đâu nói nàng không nhìn thấy “ Phong Lạc Hiên vội vàng muốn biết ngọn nguồn sự tình.
“Tiểu thư tỉnh lại thì trời đã tối rồi, nô tỳ sớm đã thắp các ngọn nến, nhưng tiểu thư còn tưởng rằng nô tỳ chưa thắp, còn bảo nô tỳ
mau thắp chút nến…” Lan nhi khóc nói không ra lời.
Phong Lạc Hiên xem như hiểu được sự tình, vội vàng nói:
“Bãi giá Tử Điệp các” .
Đoàn người vội vàng hướng Tử Điệp đi đến, trời mưa càng ngày càng lớn , tựa hồ đang vì ai mà khóc.