Phong Lạc Hiên thấy Lam Hoài Thêm giống như có rất nhiều điều muốn
nói cùng với Tử Điệp, Phong Lạc Hiên không có phá nhiễu liền rời đi.
Lam Hoài Thêm nhìn Phong Lạc Hiên rời đi, mới kích động đi đến bên
người Tử Điệp, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tử Điệp, nửa ngày mới đau thương
nói:
“Cha biết, Điệp nhi đã chịu khổ ” .
Tử Điệp trong lòng chua xót, ở trước mặt người ngoài mình cố ý giả bộ kiên cường, chỉ có trước mặt thân nhân mới có thể lột ra lớp ngụy
trang kiên cường, nhưng mà Tử Điệp vẫn không muốn Lam Hoài Thêm thay
mình lo lắng, đành phải đem nước mắt lần lượt nuốt vào trong bụng.
“Cha, đều là nữ nhi không tốt, để cho cha mẹ lo lắng , cha,
yên tâm đi, Thái y cũng đã nói qua , ánh mắt Điệp nhi sẽ hồi phục thị
lực , chỉ là cần một đoạn thời gian mà thôi, nữ nhi sẽ tốt lên” Tử Điệp an ủi Lam Hoài Thêm.
“Cho dù Hoàng Thượng trị không hết, cha cũng sẽ tìm danh y khắp thiên hạ đến trị liệu cho ngươi” Lam Hoài Thêm đau lòng nói.
“Ừm, biết cha hiểu rõ nhất nữ nhi “ Tử Điệp làm nũng nói.
Vốn Lam Hoài Thêm còn muốn đem chuyện Lạc Hàn trúng độc nói cho Tử
Điệp, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Tử Điệp, Lam Hoài Thêm
không đành lòng nói cho Tử Điệp biết, hắn sợ Tử Điệp chịu đựng không
nổi, càng sợ bởi vậy sẽ ảnh hưởng đến khả năng khôi phục thị lực của Tử
Điệp, cho nên Lam Hoài Thêm tính tạm thời giấu diếm, chờ Tử Điệp tốt lên sẽ nói sau. Tử Điệp cảm thấy Lam Hoài Thêm giống như có chuyện gì khó
có thể mở miệng, Tử Điệp săn sóc hỏi trước:
“Cha! Có phải có cái gì muốn hỏi nữ nhi hay là có chuyện gì nói với nữ nhi hay không” ?
“Cha có việc muốn hỏi ngươi, có thể nói cho cha, nguyên nhân mù là sao không? Có phải Hoàng Thượng hắn…” Lam Hoài Thêm đoán nói.
“Hoàng Thượng không có nói cùng cha sao ?” Tử Điệp hỏi.
“Không có, Hoàng Thượng nói về sau sẽ tự mình giải thích, nhưng mà hiện tại cha muốn nghe nữ nhi nói” Lam Hoài Thêm nhìn ánh mắt không có tiêu điểm của Tử Điệp nói, trong
lòng cũng từng đợt đau đớn, từng là cặp mắt sáng giờ phút này lại bao
phủ một tầng mây đen.
Tử Điệp biết Lam Hoài Thêm nghĩ thế nào , tuy rằng mọi việc đã xảy ra như vậy, nhưng Tử Điệp vẫn muốn nói dối Lam Hoài Thêm, Tử Điệp không
muốn bởi vì mình làm cho cha oán hận Hoàng Thượng, nói không chừng sẽ
hủy hắn.
“Ha ha, Hoàng Thượng còn có lúc ngượng ngùng sao, làm chuyện tốt còn ngại ngùng” Tử Điệp cố ý nói.
Lam Hoài Thêm vừa nghe Tử Điệp nói như vậy liền thu nỗi buồn lại, bởi vì sự tình cùng suy nghĩ của hắn căn bản là trống đánh xuôi, kèn thổi
ngược, vì thế, khẩn cấp hỏi:
“Nói cho cha nghe một chút, Hoàng Thượng hắn làm cái chuyện tốt gì” .
“Là như vậy, mấy ngày hôm trước nữ nhi đi qua hồ nước bên ngự hoa viên thấy bên trong có cá vàng rất đẹp, nên vụng trộm bắt mấy con,
ai ngờ tảng đá dưới chân nữ nhi trơn trợt nên nữ nhi rớt xuống, đầu đụng vào tảng đá trong nước, may mắn Hoàng Thượng cũng đang ở ngự hoa viên,
nếu không nữ nhi nói không chừng đã sớm mất mạng” Tử Điệp nói.
“Nói như vậy là Hoàng Thượng cứu ngươi” Lam Hoài Thêm bán tín bán nghi nói.
“Đúng vậy, là Hoàng Thượng phát hiện nữ nhi cũng là người cứu nữ nhi lên, Thái y nhìn qua nói không có chuyện, ai ngờ có tụ huyết mới làm cho nữ nhi tạm thời bị mù” Tử Điệp tiếp tục giải thích .
“Thì ra là thế” Lam Hoài Thêm thì thào nói, không khỏi vì mình lung tung đoán chuyện cảm thấy xấu hổ.
Tử Điệp biết mình đã thành công che giấu Lam Hoài Thêm, ân oán của
mình cùng Hoàng Thượng để tự mình giải quyết đi, không thể để người thân liên lụy vào, đây mới là suy nghĩ chân thực trong đáy lòng của Tử Điệp.
Giờ phút này trong lòng của Lam Hoài Thêm lại thật như vậy, nguyên lai là do mình trách lầm Hoàng Thượng