Giống như đã trải qua cả ngàn năm, cả người toan đau một chút khí lực cũng
không có, từ từ mở ra hai mắt, duỗi thân người, biết mình không thể lại
tiếp tục lười nằm trên giường , nếu không đi làm liền đến muộn, mở mắt
ra nhìn đến chung quanh hết thảy,hoàn toàn đem Tử Điệp rời mộng , chính
mình lại mặc ti chất đạm màu tím áo ngủ, trên giường màn che theo gió
khinh động, xốc lên màn che nhìn ra bên ngoài thuần một sắc cổ kính, Tử
Điệp ở trong lòng buồn bực, đây là nơi nào, ta như thế nào lại ở chỗ
này, sẽ không là mình do mộng du mà đi đi, bất quá nơi này còn thật
không sai, cảnh sắc di nhân như thế ,sao trước kia lại không phát hiện
ra nơi tốt như thế, lần sau nhất định phải đem Điệp Y đến đây chơi đùa,
vừa đi vừa nhìn, không cẩn thận đem chiếc ghế bên cạnh đá đổ làm bừng
tỉnh một người cũng đang nằm ở bên cạnh, Tử Điệp thế mới biết trong
phòng còn có một người.
“Tiểu thư, ngươi như thế nào lại rời giường , có phải có chỗ nào không thoải
mái hay không? Em lập tức đi nói với phu nhân là tiểu thư đã tỉnh” . Sau đó giống một trận gió chạy ra ngoài.
Tử Điệp đứng ở đằng kia mờ mịt nhìn chung quanh, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
“Ai u, bảo bối ngoan của ta, ngươi như thế nào chân không đã đi xuống
giường , ngươi lại cảm lạnh thì nương làm sao bây giờ, nương chỉ có
ngươi là một cái nữ nhi ngoan thôi a” .
“Tiểu Nhị, mau đỡ tiểu thư lên giường” .
Trung niên nữ tử hiền lành nhìn Tử Điệp, yêu thương vuốt ve đầu Tử Điệp,từ
trong ánh mắt ấy làm cho Tử Điệp biết mình được sủng ái yêu thương đến
cỡ nào.
Tử Điệp
đánh giá trung niên nữ tử trước mặt, nhiều nhất là bốn mươi tuổi,mặc một bộ quần áo đỏ thẩm bên ngoài khoác một cái áo choàng màu trắng gạo ,
khéo léo búi tóc lại cài một cái trâm ở giữa, mi như trăng rằm, mắt
giống như tinh thần, chưa thoa son phấn lại làm cho người ta toát ra một loại vẻ đẹp thanh nhã .Mẹ của mình khi nào thì trở nên như vậy , Tử
Điệp đầu mờ mịt, cả người run lên, mồ hôi lạnh chỉ không kịp rơi xuống,
mọi thứ kia như đem chính mình đánh nhốt vào vực sâu vạn trượng , tình
cảnh như vậy làm sao có ở hiện đại , chính mình sẽ không tự nhiên lại đi diễn cổ trang, như vậy chỉ có một loại khả năng chính là mình đang ngủ
xuyên về cổ đại ! !
Tử Điệp đầu lại một lần nữa trống trỗng , không biết như thế nào đối mặt
với tình huống biến đổi thình lình này, vừa cảm giác tỉnh lại lại trở về cái triều đại khác ,hơn nữa chính mình còn không biết hiện tại là triều đại nào, tâm bối rối , nếu người trong nhà này biết mình không phải là
nữ nhi của bọn họ thì là làm sao bây giờ, như thế nào mới có thể trở về
được… Tử Điệp suy nghĩ rất nhiều, nghĩ phá đầu cũng không tìm được biện
pháp giải quyết, đành an ủi chính mình một chút, không có gì cùng lắm
thì ký đến chi tắc an chi, hết thảy mọi việc cứ từ từ rồi tính tiếp,
không biết vận mệnh của mình về sau lại phát sinh chuyện kinh thiên động địa gì nữa.
Tử Điệp cỡ nào hy vọng mình lại ngủ một giấc, tỉnh lại lại phát hiện đó chỉ là một giấc mộng.
“Nương, ta đau đầu có thể hay không ngủ thêm một hồi nữa “
“Được rồi, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, thân mình ngươi ốm yếu như vậy nên hảo
hảo tĩnh dưỡng, ngày mai ta gọi Thái y trong cung đến xem bệnh cho ngươi lần nữa” .
“Tiểu Nhị, ngươi lưu lại chiếu cố tiểu thư, có tình huống gì lập tức nói cho ta biết” .
“Vâng” Tiểu Nhị đáp.
Tử Điệp ý nghĩ kỳ quái, có lẽ là biến hóa một ngày này làm cho nàng thật
mệt , không lâu liền phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, mà ác mộng mỗi ngày
cũng không có đến quấy rầy nàng.