“Điệp nhi không cần rời khỏi ta, không cần rời khỏi ta, van cầu ngươi, đừng rời khỏi ta…”, Tử Điệp nằm trên giường bất an vặn vẹo thân mình, mồ hôi lạnh theo hai gò má chảy xuống , miệng thì thào nói cái gì, thanh âm cầu xin của nam tử trong mộng lợi hại như đao kiếm đâm sâu vào lòng nàng!
Tử Điệp “A” một tiếng theo trên giường đứng lên, thở hổn hển hư hư, lấy tay lau quệt mồ hôi lạnh trên đầu, nàng đã không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy nàng mơ thấy giấc mộng này rồi, nhìn ánh
trăng ngoài cửa sổ , trong lòng lại một mảnh bi thương, trong mộng nam
tử thâm tình kêu gọi làm cho mình đau lòng không thôi, chẳng lẽ thật là
đang kêu gọi mình sao? Thật sự mình đã quên cái gì sao? Nếu không vì sao mình lại đau thương như vậy, cứ như là mình đã mất đi cái gì đó rất
quan trọng, Tử Điệp biết đêm nay nhất định lại là một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, Tử Điệp lại mang nguyên một đôi mắt gấu mèo đi làm.
“Hi, Tử Điệp, hôm nay như thế nào lại buồn bã ỉu xìu như vậy, sẽ không là lại mất ngủ nữa đi?” Bạn tốt Điệp Y quan tâm hỏi.
“Không có việc gì, bệnh cũ mà thôi, lại gặp giấc mộng kia“, Tử Điệp nói xong lại hướng phía văn phòng đi tới.
“Sớm“, Tử Điệp hướng đồng sự gặp trên lối tới văn
phòng cùng chào hỏi, người chung quanh sau khi cùng nàng chào hỏi lại to nhỏ nghị luận cái gì, dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng, trong ánh mắt có hâm mộ, ghen tị ,cũng có khinh thường, Tử Điệp không rõ hôm nay đồng sự biểu tình như thế nào là lạ , đi đến trước bàn làm việc lại nhìn
thấy một bó hoa hồng đỏ đang đặt trên mặt bàn,Tử Điệp nhất thời hiểu
được hành vi của đồng sự, nhìn cũng không nhìn liền đem hoa hồng ném vào thùng rác
Tử Điệp không thể nghi ngờ là Thượng Đế yêu thương,may mắn sinh ra
trong một gia đình bối cảnh tốt, lại có bằng cấp cao, nghiêng nước
nghiêng thành dung mạo, vô luận nàng đi đến chỗ nào đều là tiêu điểm cho mọi người nghị luận, ngay cả tổng tài ái mộ nàng nàng cũng không để vào mắt.
Bạn tốt Điệp Y đi tới, nhìn hoa hồng trong thùng rác, hiểu rõ cười nói:
“Tử Điệp, ngươi không thương người ta cũng không nên dùng
cách này để chà đạp hoa của người ta chứ, đây chính là người khác cầu
còn không được ” .
Tử Điệp cười nói: “Ngươi khi nào thì cũng học được cách thương tiếc người khác, nếu ngươi xem thuận mắt liền tặng cho ngươi đó” .
“Thiết, ta mới không hiếm lạ đâu” . Điệp Y nói
“Tử Điệp, chúng ta đã lâu không đi chơi , không bằng tuần lễ
này chúng ta đi du lịch đi, thừa dịp trong khoảng thời gian này ngươi
hảo hảo nghỉ ngơi, đừng mỗi ngày lại đeo lên cái đôi mắt gấu trúc đó,
khó coi chết đi được. Ta nói với ngươi, ta cảm thấy giấc mộng ngươi mỗi
ngày nhìn thấy có điểm cổ quái, không bằng chúng ta đi tìm tiên sinh
giúp ngươi xem xem, hay là kiếp trước kiếp này ước định cái gì” Điệp Y còn tiếp tục lải nhải nói.
“Đi, ta đáp ứng ngươi là được, đừng nói với ta cái gì kiếp trước kiếp này , rất lừa người , ta không tin mê tín” Tử Điệp bất đắc dĩ nói.
“OK, coi như ta cái gì cũng chưa nói “ Điệp Y bĩu môi nói.
Làm việc một ngày, Tử Điệp về nhà thì cũng đã khuya , vội vàng vọt
vào phòng tắm,tắm xong liền ngủ , không muốn ngủ nhưng là mí mắt lại
không thể nào mở nổi, ý thức dần dần trở nên mơ hồ , “Tử điệp vì sao phải rời khỏi ta, ngươi không phải nói vĩnh viễn ở cạnh ta hay sao? Vì sao bỏ lại một mình ta mặc kệ không quan tâm? Ngươi cũng biết không
có ngươi ngay cả dũng khí sống sót trên thế giới này ta cũng không có…”.
Lệ theo hai gò má chảy xuống, Tử Điệp nghĩ cố gắng thấy rõ đến tột
cùng là ai la lên đứt gan đứt ruột như vây, vì sao lại xuất hiện trong
giấc mộng của nàng, vì sao rõ ràng hắn là cùng mình không quan hệ nhưng
lại nghe thanh âm đó xong mình lại rất muốn đến xoa dịu vết thương của
hắn , mông lung trung, Tử Điệp nghe được một câu theo miệng mình tràn ra “Lạc Hàn, thực xin lỗi…”, sau, liền mất đi tri giác, cái gì cũng không biết.