Ngày sinh Thái Hậu rốt cục cũng đến ,sáng sớm Tử Điệp liền dậy sớm
rửa mặt chải đầu, vì tỏ vẻ vui mừng Tử Điệp cố ý thay đổi một thân đạm
phấn cung trang xoa chút son phấn, nhất thời trong kính hiện lên nữ tữ
đoan trang đang cười khẽ như trước xinh đẹp động lòng người, thấy đã vừa lòng Tử Điệp liền cùng người nhà Thừa tướng ngồi kiệu hướng Hoàng cung
đi chúc mừng, vừa tới ngoài cung Tử Điệp vén rèm xe lên chỉ thấy một
loạt các cỗ kiệu chỉnh tề sắp hàng ,cỗ kiệu Tử Điệp ở nơi dừng lại tĩnh
tọa chờ.
Từ phía đông một vòng ánh sáng mặt trời dâng lên,trầm trọng cửa cung
“Chi” một tiếng mở ra, nhất thời kiệu liêm bị đều xốc lên, mỗi người đều theo trong kiệu đi ra hướng trong cung đi đến, Lam Hoài Thêm cùng mỗi
người gặp trên đường chào hỏi qua lại.
Tử Điệp đi theo phía sau Lam Mẫu, chỉ thấy thảm đỏ thẫm từ cửa cung
thẳng đến thánh điện, hai bên thạch sư cũng khoác hồng sa, nơi nơi là
một mảnh sắc hồng cùng không khí vui vẻ, thời điểm tiến vào cửa cung thứ hai đám người tán loạn trở nên có trật tự sắp hàng.
Tử Điệp đang buồn bực không hiểu chuyện gì xảy ra ngẩng đầu lên xem,
chỉ vừa thấy liền ngay cả nàng là người từ hiện đại xuyên qua cũng không thể không rung động, chỉ thấy thánh điện phía trước cao như mây thê,
bậc thang bị thảm đỏ thẩm bao trùm trung gian điều điều phi long trông
rất sống động, hai bên hoa tươi nở rộ, Phong Lạc Hiên một thân hoàng bào đứng ở trên đại điện bởi vì khoảng cách quá xa thấy không rõ người chỉ
cảm thấy sắc vàng lóa mắt, Thái Hậu chống long trận đứng ở một bên Phong Lạc Hiên tuy rằng tuổi già sức yếu nhưng lại phong vận do bảo tồn tốt,
đứng ở một bên còn lại là Hoàng Hậu một thân mũ phượng hà phi.
Tử Điệp nhìn hết thảy không khỏi bị thuyết phục, nàng rốt cục có thể
cảm nhận được vì sao trước kia xem tivi ai nhìn thấy Hoàng Thượng đều
nhịn không được phủ phục xuống, tại đây trong tư thế này Tử Điệp bỗng
nhiên cảm thấy chính mình là như thế nào nhỏ bé mà hoàng quyền cũng là
như thế không thể xâm phạm. Đi tới trước bậc thang Tử Điệp theo mọi
người quỳ xuống hô to “Vạn tuế, vạn vạn tuế” mà Phong Lạc Hiên đứng xa
như thế lại có thể vẫn như cũ đem thanh âm rơi vào tai này, Tử Điệp
không khỏi bội phục âm lượng của Phong Lạc Hiên, một tiếng “Miễn lễ” đem hoàng gia uy nghiêm phát huy đến mức tận cùng.
Ở trên thánh điện sở hữu quan viên y theo chức quan phân hai bên theo thứ tự mà ngồi, từng cái quan viên đều phải đi về phía trước cấp Thái
Hậu chúc thọ nói chút lời cát tường, Tử Điệp ngồi ở bên cạnh thực nhàm
chán lại cũng không dám lỗ mãng, mỗi người nói một câu làm cho Tử Điệp
thầm nghĩ ngã đầu liền ngủ, không biết qua bao lâu Tử Điệp thấy còn
không có muốn chấm dứt liền nhắc chân lặng lẽ rời đi, nàng nghĩ đến sẽ
không ai chú ý tới nàng, không biết thời khắc khi nàng rời đi còn có
lưỡng đạo ánh mắt đuổi theo nàng, Phong Lạc Hiên ngồi ở trên long kỵ tuy rằng cảm thấy nhàm chán cũng không thể biểu hiện ra ngoài mà Phong Lạc
Hàn liền không cần, Tử Điệp rời đi không bao lâu sau Phong Lạc Hàn liền
mượn cớ rời đi, vừa ly khai đại điện Phong Lạc Hàn liền chung quanh tìm
kiếm thân ảnh Tử Điệp, cách đó không xa một bóng hình hồng nhạt xinh đẹp liền rơi vào trong mắt Phong Lạc Hàn.
“ Không nhẫn nại như thế nhưng so với ta trước đây tốt hơn a, trước
kia gặp được loại sự tình này ta đều mượn cớ không tham gia hoặc là sớm
rời đi, hôm nay cho ngươi chiếm trước” Phong Lạc Hàn trêu ghẹo Tử Điệp.
“Thực nhàm chán , ngươi không thấy một đám người kia rung đùi đắc ý
làm cho ta choáng váng hết cả đầu, nói chuyện thì nói còn hoa mĩ cái gì
đâu ” Tử Điệp phiết miệng nói.
“Hít thở không khí một chút rồi chúng ta liền phải trở về, không thể ở bên ngoài lâu nếu không sẽ bị cho rằng là đối Thái Hậu bất kính, trở về ăn một chút gì đó thời gian còn sớm,ngày sinh Thái Hậu buổi tối mới là
trọng điểm, khi đó ta sẽ cùng ngươi thưởng thức” Phong Lạc Hàn nhìn Tử
Điệp nói.
“Vậy trở về đi, ta còn muốn để Thái Hậu lưu lại ấn tượng tốt” .
“Đi” Phong Lạc Hàn nhìn xem bốn phía không ai liền nắm tay Tử Điệp trở về.
Bị Phong Lạc Hàn cầm tay Tử Điệp sửng sốt, nàng không nghĩ tới Phong
Lạc Hàn sẽ cầm tay nàng, cúi đầu nhìn một đôi bàn tay to nắm một đôi tay nhỏ bé hạnh phúc tràn lan trên người hai người, Tử Điệp giờ phút này
thực hy vọng con đường này không có cuối như vậy có thể để cho Phong Lạc Hàn nắm tay mãi, Tử Điệp đi nhanh đuổi kịp bước chân của Phong Lạc Hàn, tay kia thì ôm lấy cánh tay Phong Lạc Hàn đầu nhẹ nhàng dựa lên, Phong
Lạc Hàn quay đầu nhìn Tử Điệp khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc, đã muốn
dâng lên thái dương ánh mặt trời chiếu vào trên người hai người chung
quanh dâng lên một đoàn ánh vàng rực rỡ quang huy.
Phong Lạc Hàn cùng Tử Điệp sóng vai đi vào đại điện, thấy không có ai chú ý tới hai người bọn họ lặng lẽ trở về vị trí của mình, Phong Lạc
Hiên theo hai người bọn họ rời đi sau vẫn không yên lòng, hiện tại nhìn
thấy bọn họ cùng nhau trở về hơn nữa thế nhưng nhìn thấy Phong Lạc Hàn
luôn một mặt lạnh lùng nay lại mang theo mỉm cười trong lòng đột nhiên
cảm thấy thực không thoải mái, hắn hướng nơi Tử Điệp ngồi nhìn lại chỉ
thấy Tử Điệp đang hướng phía Phong Lạc Hàn nhìn đến, Phong Lạc Hàn như
cảm ứng được cũng nhìn về phía Tử Điệp, ánh mắt hai người ở không trung
gặp nhau rốt cuộc di không ra, Phong Lạc Hiên nhìn bọn họ, bàn tay nắm
chặt, thở hổn hển không ổn định lại , mà ngồi ở một bên Hoàng Hậu kinh
ngạc nhìn Hoàng Thượng nghĩ đến lúc này có chuyện gì làm cho Hoàng
Thượng khí thành như vậy, chỉ thấy ánh mắt Hoàng Thượng luôn luôn nhìn
chằm chằm một nơi, Hoàng Hậu theo ánh mắt Phong Lạc Hiên nhìn lại liền
nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp đoan trang, khí chất văn tĩnh, tính tình
thanh nhã đang ngồi ở đàng kia, Hoàng Hậu quay lại ánh mắt có chút suy
nghĩ nhìn Phong Lạc Hiên.