Cùng với tịch dương dần dần tây hạ, buổi tiệc mừng ngày sinh Thái Hậu từ thánh điện dời tới ngự hoa viên,một đội ngũ lớn ở trong Hoàng cung
uốn lượn đi đến, mà ngự hoa viên giờ phút này cũng giống tân nương, nơi
nơi là biển hoa cùng hương hoa, Tử Điệp vừa đi vừa thưởng thức, Thái Hậu cùng Hoàng Thượng bọn họ ngồi vào chỗ của mình sau các đại thần lại một trận hô thanh thiên tuế thiên thiên tuế.
Hôm nay Tử Điệp thật sâu cảm nhận được hoàng gia uy nghiêm mà chính
mình cũng lần đầu trong tình trạng mệt kiệt sức, chưa gì đã đi quỳ xuống dập đầu Tử Điệp quả thật ăn không tiêu, sắc trời dần dần hạ xuống, toàn bộ ngự hoa viên bao phủ một tầng mông lung, Tử Điệp vừa nhấc đầu liền
thấy Phong Lạc Hàn, cứ việc sắc trời u ám nhưng Phong Lạc Hàn một thân
vàng nhạt cung trang vẫn làm cho hắn có vẻ thoát tục trong đám người,
vẻ mặt bình tĩnh như trước chỉ khi lúc nhìn Tử Điệp trên mặt mới có rất
nhỏ biến hóa, Tử Điệp cùng nhóm thiên kim muốn tham gia hiến vũ bị an
trí ở một nơi mà từ chổ bọn họ ngồi có thể thấy được Hoàng Thượng, trong lúc nhất thời các nàng giống như chim nhỏ líu ríu nói chuyện, mà Tử
Điệp như không đếm xỉa đến,một mình đứng ở một bên bình tĩnh xem các
nàng đùa giỡn.
“Xem, bên kia ngồi là Hoàng Thượng! Thoạt nhìn thật uy nghiêm, nghe
nói Hoàng Thượng hậu cung phi tần không nhiều lắm, buổi tiệc mừng ngày
sinh Thái Hậu lần này cũng là Thái Hậu mượn cơ hội vì hoàng gia chọn lựa người, nếu ta được chọn thật là tốt biết bao” một nữ tử mặc quần áo màu tím nói.
“Như ngươi sẽ không được chọn , nhập hoàng thất phải có bối cảnh
cường đại, như vậy mới có thể vì Hoàng Thượng lo lắng, cha ta là quan
Thượng Thư, trúng cử cũng chỉ có thể tuyển như ta vậy ” nữ tử mặc quần
áo lục sắc châm biếm những lời vừa rồi của nữ tử áo tím.
“Trúng cử cũng không tất phải nhìn bối cảnh ngươi như thế nào ,còn
muốn xem tài tình của ngươi, tính tình như thế nào, mà ta tài mạo song
toàn ngươi thấy các ngươi có cơ hội sao” một nữ tử cao ngạo nói xong.
“Ngươi…” Có một người khí nói không ra lời.
Tử Điệp nhìn các nàng khắc khẩu như vậy bỗng nhiên cảm thấy thực buồn cười, cái gì cũng chưa nói, bất quá không ai tính buông tha nàng.
“Ai… , nói ngươi xem, chúng ta tại đây thảo luận sự ngươi cách xa như vậy là làm sao? Ngươi nói Hoàng Thượng…” Một nữ tử đối với Tử Điệp kêu
gọi còn chưa nói hoàn đã bị Tử Điệp đánh gãy.
“Nhìn người đừng nghĩ cũng giống như mình, ta sẽ không gả cho Hoàng Thượng ” .
Cơ hồ tất cả các ánh mắt của các nữ tử khác đều giống như xem quái dị nhìn Tử Điệp,lúc này mỗi người ai cũng đều muốn bay lên thành phượng
hoàng thế nhưng có người không muốn thậm chí còn không cần , ngay tại
lúc có người còn muốn hỏi thêm cái gì thì lúc diễn xuất đã muốn bắt đầu, tất cả mọi người bị phân tán lực chú ý bắt đầu chuẩn bị tiết mục chính
mình hy vọng được mặt rồng đại duyệt.
Tử Điệp một mình ngồi ở góc tĩnh lặng trên khán đài, cao siêu cầm kỹ
cùng kỹ thuật nhảy siêu quần làm cho dưới đài vang lên từng đợt vỗ tay, Tử Điệp cũng không khỏi cảm thán kỹ năng của các tiểu thư khuê các,
nhưng là hàng năm Thái Hậu đều xem, còn tiết mục nàng cấp cho Thái Hậu
là tiết mục khó quên nhất trong những ngày sinh của người. Còn có một
tiết mục nữa liền đến phiên Tử Điệp lên sân khấu , Tử Điệp đi xuống lặng lẽ che dấu trong bóng đêm, lúc chính mình biểu diễn đã đến, một vị nữ
tử mặc quần áo màu lam diễn thấu hoàn khúc nhạc của mình tiêu sái đi
xuống.
Trên đài bỗng nhiên tĩnh lặng, lẳng lặng không có một tia thanh âm,
dưới đài nghị luận đều không biết là tại sao, chỉ nghe “A” một tiếng
nhất thời tất cả các ánh mắt đều hướng chỗ thanh âm nhìn lại, mông lung
chỉ thấy một vị nữ tử giống như thiên tiên cầm trong tay sáo ngọc theo
trên không chậm rãi hạ xuống, ở sau lưng nàng là một bộ tranh vẽ lòe lòe sáng lên cùng với tốc độ của nàng chậm rãi hạ xuống, lúc xuống tới đài
chỉ thấy nàng kia thoáng lui ra phía sau từng bước, ánh vào tầm nhìn của mọi người là một cái chợt lóe sáng lên chữ “Thọ”, yên lặng đã lâu đột
nhiên tiếng vỗ tay như sấm nổ lên.
Tử Điệp hít sâu một hơi biết trước mắt mình đã thành công , ổn định
cảm xúc xong Tử Điệp cầm sáo ngọc trong tay thổi lên, gió nhẹ thổi mái
tóc cùng váy bay lên ánh trăng chiếu vào trên người, Tử Điệp như nguyệt
tiên tử hạ phàm, du dương tiếng sáo ở bốn phía nhộn nhạo, người dưới đài không khỏi nhắm mắt lại lắng nghe thanh âm thanh thúy này, tiếng sáo
càng ngày càng thấp thẳng đến khi nghe không thấy, làm mọi người nghĩ
đến lúc đã hoàn thành lại theo xa xa truyền đến một trận như có như
không tiếng tiêu, mọi người giống bị bùa chú bị tiếng tiêu hấp dẫn không khỏi hướng xa xa nhìn lại, này vừa nhìn người người cằm thiếu chút nữa
đều rớt, bọn họ trong mắt nhìn thấy Phong Lạc Hàn như trước một thân
thiển sắc cung trang, thổi tiêu chậm rãi theo xa xa đi tới, như trước
không thay đổi biểu tình trong ánh mắt lại hàm chứa ngàn vạn nhu tình.
Trong mắt Tử Điệp nhìn Phong Lạc Hàn không còn cái gì khác, nhìn
Phong Lạc Hàn từng bước một hướng chính mình đi tới, Tử Điệp bỗng nhiên
nở nụ cười, này tươi cười tựa như yêu dã hoa đào nở rộ trong đêm tối,
nhìn Phong Lạc Hàn đi đến trước mắt mình Tử Điệp cầm lấy sáo ngọc phối
hợp tiếng tiêu thổi lên, tuyệt vời âm phù cùng với tiếng tiêu trong
không trung truyền đến hài hòa dễ nghe nói không nên lời, như đại châu
tế châu lạc ngọc thanh thúy lại giống như tiểu kiều lưu thủy ôn nhuận
làm rung động nội tâm mỗi người, thoáng chốc chung quanh một mảnh im
lặng đều say mê âm nhạc, có người nhìn lăng lăng hai người trên đài là
như thế xứng đôi, giai ngẫu thiên thành duy mỹ làm người ta không dám đi quấy rầy.
Tử Điệp cùng Phong Lạc Hàn nhìn lẫn nhau ý cười cao đến đáy mắt, dưới đài tiếng vỗ tay như sấm lại vang lên, Tử Điệp cùng Phong Lạc Hàn đi
đến trước mặt Thái Hậu, Tử Điệp từng bước bước lên phía trước, hạ thấp
người cúi đầu động tác tao nhã hành văn liền mạch lưu loát.
“Tiểu nữ Lam Tử Điệp cung chúc Thái Hậu: phúc như Đông Hải thủy dài
lưu, thọ sánh Nam Sơn cây thông không già” thanh âm thanh thúy như chim
hoàng oanh êm tai vang lên.
Thái Hậu đánh giá nữ tử hôm nay gây cho nàng nhiều lắm ngoài ý muốn,
quả nhiên không phải nữ tử bình thường, mi như nga đại, mắt giống như
thu thủy, mỹ mạo tài tình mọi thứ xuất chúng.
Mà ngồi ở một bên Phong Lạc Hiên cũng đang nhìn Tử Điệp, hắn cảm thấy hôm nay Tử Điệp lại làm cho hắn hiểu biết nàng thêm một mặt, Phong Lạc
Hiên không nghĩ tới nàng lại tài tình như thế ,có thể nghĩ ra tiết mục
nổi bật như vậy, nhìn Tử Điệp Phong Lạc Hiên càng cảm thấy cũng chỉ có
nữ nhi như vậy mới xứng với chính mình, Phong Lạc Hàn đứng ở bên cạnh Tử Điệp nhìn thấy ánh mắt của Phong Lạc Hiên hoảng lên, vì thế nhanh đối
với Thái Hậu nói:
“Mẫu hậu còn không có xem đủ Tử Điệp a? Nếu người còn xem không đủ rõ ràng làm cho nàng đứng lên, đứng ở trước mặt người một lần cho người
xem đủ luôn” .
“Xem ngươi đứa nhỏ này, có người nói với mẫu hậu như vậy sao, ai gia
chỉ là thấy trong thiên hạ ít có người thứ hai nên xem nhiều một chút,
ngươi liền có ý kiến ” Thái Hậu cười đối Phong Lạc Hàn nói.
“Nhi thần nào dám nói mẫu hậu không phải, mẫu hậu người xem vừa rồi
chúng ta biểu diễn như thế nào? Kia chữ thọ lóe lóe sáng lên đều là Tử
Điệp tự mình nghĩ ra biện pháp, còn có một kinh hỉ cho người nữa đấy”
Phong Lạc Hàn nhìn Tử Điệp nói.
“Phải không? Thật sự là một cô nương tốt, Hàn nhi, khó mới gặp ngươi
đối nữ hài tử để bụng như vậy, có phải hay không…” Thái Hậu đoán hỏi.
“Chuyện gì đều không giấu được Thái Hậu ngài lão nhân gia, Hàn nhi
muốn Tử Điệp làm Vương phi duy nhất của nhi thần, mong rằng mẫu hậu
thành toàn” Phong Lạc Hàn nhìn Thái Hậu nói.
“ Tốt, tốt. Khó có được nữ tử có thể vào mắt Hàn nhi ai gia sao không thành toàn cho các ngươi được, hôm nay trước mặt mọi người ai gia cho
các ngươi…” Thái Hậu còn chưa nói xong đã bị Phong Lạc Hiên khó dằn nổi
đánh gãy.
“Mẫu hậu, hôm nay là ngày sinh của ngài, chuyện hoàng đệ lần khác nói sau cũng không muộn a, không vội, vẫn là trước xem bọn họ chuẩn bị cho
người cái lễ vật gì đặc biệt đi” .
“Kia cũng tốt, chuyện hai ngươi lần khác ai gia lại làm chủ cho các ngươi” Thái Hậu cao hứng nói.
Mắt thấy chuyện sẽ thành công lại bị Phong Lạc Hiên phá hoại , Phong
Lạc Hàn ngẩng đầu nhìn Phong Lạc Hiên liếc mắt một cái phát hiện Phong
Lạc Hiên cũng đang nhìn mình, Phong Lạc Hàn biết từ hôm nay trở đi hai
người huynh đệ bọn họ không có khả năng giống như trước mặt ngoài ở
chung hòa hợp như vậy, Phong Lạc Hàn xem Tử Điệp còn quỳ ở một bên vươn
tay kéo lên, kiên sóng vai rời đi, chuẩn bị cấp Thái Hậu lễ vật.