Phong Lạc Hiên vẫn yêu cầu chính mình phải bình tĩnh, chỉ có bình
tĩnh mới có thể giành thắng lợi cuối cùng, nhưng mỗi khi hắn nhìn thấy
Lạc Hàn với Tử Điệp thân mặt thì nháy mắt tất cả bình tĩnh toàn
bộ đều chạy vô tung vô ảnh, vẻ mặt Phong Lạc Hiên giờ phút này tựa như
đi bắt nữ nhân của mình hồng hạnh xuất tường, giận không thể xá, hiện
tại ý niệm duy nhất trong đầu hắn chính là đi lên cùng Lạc Hàn đang nhẹ
nhàng vui vẻ kia đầm đìa đại chiến một hồi, sau đó ai thắng thì ôm được
mỹ nhân về.
Mà ở một chỗ khác Lạc Hàn cùng Tử Điệp giờ phút một chút cũng không
có ý thức nguy hiểm đang tiến đến, vẫn như cũ vì sắp rời đi mà lưu luyến không rời, Lạc Hàn trước kia chưa bao giờ giống như giờ phút này cảm
thấy Tử Điệp như một tiểu nữ nhân đáng yêu quyến luyến như vậy, kiều
thái nữ nhi ấy càng làm cho Lạc Hàn đau lòng, Lạc Hàn không thể tưởng
tượng được về sau không có Tử Điệp bên người thì hắn sẽ làm ra cái dạng
gì nữa, Tử Điệp tuy rằng đoán ra chuyến đi này của Lạc Hàn khẳng định
khó khăn thật nhiều, nói không chừng còn có thể vừa đi không trở lại,
nhưng hắn không có nói cho Tử Điệp biết hiện tại hắn chính là đang hướng quỷ môn quan đi đến, chỉ có Lạc Hàn rõ ràng biết một chuyến đi này cử
hắn sẽ gặp phải nguy hiểm thế nào, hiện tại Lạc Hàn cái gì cũng không
muốn đi nghĩ, thầm nghĩ gắt gao lại một lần nữa đem Tử Điệp ôm vào trong lòng.
Lạc Hàn sủng nịch thay Tử Điệp long long chút tóc hỗn độn phía trước , khẽ nhếch mắt sắc nhìn minh hoàng đang đứng cách đó không xa, cánh tay
Lạc Hàn trên người Tử Điệp dừng lại, cả người run lên, Lạc Hàn chưa bao
giờ cảm thấy minh hoàng lại chói mắt tựa hồ có thể thắng được ánh sáng
của trời quang như hôm nay, Tử Điệp cảm thấy Lạc Hàn khác thường ngẩng
đầu theo ánh mắt của Lạc Hàn nhìn lại chỉ thấy Phong Lạc Hiên bất động
đứng ở xa xa nhìn bọn họ, nhìn Phong Lạc Hiên Tử Điệp tức giận đầy ngập
giống như núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, hiện tại Tử Điệp
cũng không xem Lạc Hiên là đế vương vạn dân kính phục, nắm giữ quyền
sinh sát , mà xem thành một người vì muốn đoạt ước mơ của người khác mà
không tiếc hết thảy thủ đoạn ti tiện tiểu nhân, nếu Phong Lạc Hiên biết
suy nghĩ trong lòng Tử Điệp giờ phút này không biết sẽ có biểu tình gì,
chỉ sợ ngay cả tru di cửu tộc cũng có thể, nhìn thấy Tử Điệp tức giận
Lạc Hàn bắt lấy tay Tử Điệp không cho nàng lộn xộn, Lạc Hàn biết không
khống chế được cảm xúc Tử Điệp thì chuyện gì Tử Điệp cũng có thể làm
được.
“Tử Điệp, bình tĩnh một chút, không cần xúc động, chuyện này đối
chúng ta không có chỗ tốt, trong thiên hạ hay là vương thổ, Hoàng huynh
là đế vương, hắn làm cái gì khi nhìn vào đều là thiên kinh địa nghĩa ,
đừng đi trêu chọc hắn” Lạc Hàn nhìn ánh mắt Tử Điệp nói.
“Đế vương? Đế vương thì cái gì đều có thể tùy tiện làm sao? Không
phải là xem chúng ta thân mật sao, vì sao không đến trước mặt mà nhìn,
ta có thể tự mình làm mẫu cho hắn xem” Tử Điệp tức giận nói.
Lạc Hàn nghe được Tử Điệp tức giận nói câu này nhất thời nở nụ cười,
hắn tin tưởng nếu Hoàng Thượng thực ở trước mặt hắn nàng khẳng định
không làm, bởi vì Tử Điệp từng cùng hắn nói qua, kiều thái của nàng chỉ
vì một người tên là Lạc Hàn mà bày ra.
“Đừng nói thế , nếu hắn đến nhìn chúng ta , chúng ta cũng đừng nói
gì, nào có thấy đạo lý nào đặt trên người Hoàng Thượng, mặc kệ nói như
thế nào ngoài thân phận đế vương hắn vẫn là đại ca ta kính trọng, tuy
rằng chúng ta có ngăn cách, răng cùng môi còn thường xuyên đánh nhau
huống chi hai người chúng ta, tin tưởng quan hệ chúng ta sẽ tốt lại” Lạc Hàn nói, lời này cũng là an ủi chính mình lại là an ủi Tử Điệp.
“Ngươi nếu là một người bình thường thì thật tốt, chúng ta không cần
đối mặt với nhiều lựa chọn bất đắc dĩ như vậy” Tử Điệp thì thào nói.
“Ta cũng hy vọng mình có thể người bình dân, chúng ta có thể qua cuộc sống củi gạo du muối bình thản” Lạc Hàn đáp.(vâng…cứ mơ mộng đi ạ…khi đó vì cái ăn mà trở mặt hết tình…có phá hủy không khí không ta *ngẩng đầu tự hỏi*)
“Không thèm nghĩ nhiều đến chuyện không thể xảy ra, ký đến chi tắc an chi * ” Tử Điệp nói.
“Đi thôi, đi gặp gặp Hoàng Thượng, hắn đều đã xem lâu như vậy chúng
ta nếu không đi qua cũng thật có chút đại bất kính, ở trước mặt hắn đừng nói lung tung nói theo ta là được rồi, về sau ta không ở bên cạnh
ngươi, vận mệnh của ngươi đều nắm giữ ở trong tay hắn, đừng đi chống đối hắn, biết không ?” Lạc Hàn nắm tay Tử Điệp vừa đi vừa nói chuyện.
“Yên tâm, ta biết làm thế nào, ta sẽ không đi làm chuyện nhổ răng cọp” Tử Điệp hung hăng nói.
Lạc Hàn nghe Tử Điệp đem Lạc Hiên so sánh là hổ đã muốn cười, mỗi
người đều nói Hoàng Thượng là chân long thiên tử , cũng chỉ có Tử Điệp
mới có thể nghĩ ra phép so sánh kì quái như vậy, Phong Lạc Hiên nhìn bọn họ tay nắm tay hướng hắn đi tới, hoảng hốt nhìn một đôi hồ điệp hạnh
phúc ở trước mặt bọn họ bay tới bay lui, loại này hạnh phúc bỉ dực song
phi** làm cho Phong Lạc Hiên ghen tị nghĩ nổi điên, mà Lạc Hàn bình tĩnh nhìn Phong Lạc Hiên, còn Tử Điệp
thì sao, ở trong mắt Tử Điệp nàng chỉ thấy một con hổ uy mãnh đang mở to mồm đầy máu chờ bọn họ hai đứa nhỏ đáng thương tự dẫn xác tới rồi sau
đó nuốt vào trong bụng.