Băng Nghi mệt mỏi dựa vào thân cây, nhìn mặt trời đã lên đến đỉnh đầu kia mà không ngừng cảm
thán. Thánh Sơn vốn dĩ không cao, nhưng vì bản thân ỷ vào mình có trí
nhớ của nguyên chủ, một mực đi trước dẫn đường, lòng vòng hơn hai canh
giờ, các đệ tử trong phái cũng thức dậy tập luyện rồi vẫn không xuống
được chân núi. Cuối cùng phải muối mặt hướng Hạo Thiên cầu giúp đỡ. Hắn
thật quá đáng, thấy nàng đi lòng vòng cũng không hề ngăn cản, không hề
có câu nhắc nhở, cứ một mực đi theo sau. Tức chết nàng a...
”Tiểu thư... Băng Nghi.” Hạo Thiên mới ghé qua trạm giao dịch mua chiếc xe
ngựa. Tiểu thư trước đây rất không thích ngồi xe ngựa, đều sử dụng khinh công hoặc cưỡi ngựa để rút ngắn thời gian đi đường. Nhưng nàng kia
trong thân thể tiểu thư thật quá lười, phi thân từ đỉnh núi xuống chân
núi đã tỏ vẻ rất mệt, sống chết bắt hắn đi kiếm phương tiện cho nàng đi. “Tiểu... Ngươi mau lên xe đi, ta ở đằng trước làm phu xe. Phía trong có chút nước ấm và đồ ăn, cần thêm gì thì gọi ta.” Hắn thật không quen với sự thay đổi xưng hô đột ngột này.
”Ân.” Băng Nghi đánh giá
chiếc xe ngựa, không quá bắt mắt, không quá đẹp. Tiến đến gần, nâng rèm
lên ngó vào trong, đủ rộng rãi, đủ tiện nghi. Nàng vô cùng hài lòng với
xe ngựa này.
”Ngươi đã ăn chưa?” Băng Nghi hỏi.
”Ta đã ăn rồi.”
”Hay ngươi vào nghỉ trước đi, để ta làm phu xe, nghỉ đủ liền quay lại thay ta.”
”Không cần, ta không mệt mỏi.” Hạo Thiên cười mỉm, nói tiếp. “Trước kia tiểu
thư của ta không dùng xe ngựa, đi đường chưa phải một ngày hay tối đêm
thì chưa nghỉ ngơi.”
Băng Nghi trừng mắt nhìn hắn, ý hắn là nói nàng lười phải không. Nàng không thèm đáp lời hắn, bước vào trong buồng xe,
không gian ấm áp làm nàng cảm thấy buồn ngủ. Trải tấm nệm ra sàn, nàng
ngã người xuống, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hạo Thiên nhìn
bộ dáng tức giận không thèm để ý tới hắn của nàng, khóe môi bất giác
cười. Hắn ngồi ở vị trí phu xe, điều khiển xe ngựa ra đường chính, từ từ hướng Thanh Long phái đi tới.
Khi Băng Nghi tỉnh dậy thì trời đã nhấp nhem tối. Nàng vậy mà ngủ những sáu canh giờ, thật là muốn thành
heo rồi. Dùng chút nước rửa mặt cho thanh tỉnh, với lấy mấy cái bánh bao để trên bàn, nàng đi ra trước ngồi bên cạnh Hạo Thiên.
”Thanh Long phái có xa không?” Nàng đưa Hạo Thiên một cái bánh bao, bản thân thì cắn miếng to, hỏi.
”Khoảng nửa tháng đường đi.” Hạo Thiên không nhìn qua Băng Nghi, cầm lấy cái bánh, thanh âm không mặn không nhạt trả lời.
”Di, lại xa như vậy?”
”Vốn dĩ không xa, nhưng với tốc độ bây giờ thì nửa tháng là còn ít.”
“...” Hắc tuyến nhanh chóng xuất hiện dày đặc trên mặt Băng Nghi. Hắn lại đang sỉ nhục nàng phải không?
Băng Nghi không trả lời, Hạo Thiên cũng không nói tiếp. Không khí bất giác rơi vào im lặng.
Ăn xong mấy cái bánh bao, Băng Nghi nhìn thấy đằng xa có ánh sáng lấp lánh, liền cao hứng hỏi Hạo Thiên.
”Đằng kia là gì?”
”Là lồng đèn, đấy là thị trấn lớn, hôm nay là ngày rằm, người ta sẽ treo đèn lên để cầu bình an.”
”Vậy đêm nay chúng ta thuê khách điếm ở đấy đi. Ta mệt lắm rồi.”
Hạo Thiên câm lặng nhìn Băng Nghi, ánh mắt vô cùng khinh bỉ ý nói, phu xe
là hắn, nàng cả ngày nằm trong buồng xe ngủ, cư nhiên lại mệt là thế
nào.
Nàng trợn mắt trừng hắn, xe ngựa dù thế nào cũng không bằng có phòng riêng với có giường nha.
”Ta muốn ở khách điếm.” Thấy thị trấn ngày càng gần, nàng quá quyết nói.
“...Được, để ta đi thuê phòng.” Bất lực thu hồi ánh mắt, Hạo Thiên giật nhẹ dây chuyển hướng xe ngựa vào trong thị trấn.
”Ta muốn ở khách điếm sang trọng nhất, đắt tiền nhất, tiện nghi nhất.” Thứ
nàng không thiếu nhất là tiền, vậy nên phải chọn nơi tốt nhất để ở. Xấp
ngân phiếu kia không nên dùng làm vật tượng trưng a.
”Được.”
Hạo Thiên tìm đến khách điếm sang trọng nhất theo lời của Băng Nghi, thuê
hai căn phòng thượng hạng ở cạnh nhau để tiện hành động nếu có chuyện gì xảy ra. Hai người ai về phòng người nấy để tắm rửa nghỉ ngơi sau một
ngày dài.
Băng Nghi sai tiểu nhị đưa đến phòng mình thùng nước
ấm. Lấy ít bạc vụn thưởng cho tiểu nhị, hắn nhanh chóng đưa thùng nước
tới rồi lui ra. Nàng dùng vài tấm ngăn cách xếp xung quanh thùng, rồi
cởi bỏ lớp quần áo đầy bụi bặm bước vào thùng nước. Nước ấm làm tinh
thần nàng vô cùng thư thái. Ba mẹ nàng giờ đang làm gì nhỉ. Có nhớ
thương nàng không, có khóc vì sự ra đi của nàng không. Còn Lạc nữa. Nàng và Lạc yêu nhau tám năm rồi. Từ khi nàng còn là học sinh cấp ba đến khi mình tốt nghiệp đại học rồi đi làm. Vậy mà nàng đột nhiên không còn
được gặp anh. Nỗi đau từ từ len lỏi từ trái tim ra tứ chi. Nàng cắn môi, ngửa mặt lên để không chảy nước mắt. Nàng đã hứa với Lạc là sẽ luôn
mạnh mẽ, sẽ không khóc khi không có Lạc bên cạnh. Nàng phải giữ lời hứa. Điều chỉnh lại cảm xúc, Băng Nghi nghĩ về những ngày tháng ở đây. Nàng
xuyên đến đây đã rất lâu rồi, hình như vẫn chưa làm gì ngoài ăn và ngủ.
Người ta xuyên không thì hay làm gì nhỉ? Hừm... A. Là đi kĩ viện nha. Kĩ viện là nơi được nhắc đến trong bất cứ truyện xuyên không nha. Nàng
chắc chắn phải đi đến đó, ăn đồ uống rượu ngon, thưởng thức cảm giác mĩ
nhân nhào vào lòng mình a.
Nghĩ sao làm vậy, nàng rời thùng
nước, tìm kiếm trong tay nải bộ y phục gần giống y phục nam nhân nhất.
Cũng may, nguyên chủ trước kia tu luyện đều mặc y phục nhỏ gọn, thoải
mái, không phải qua bên kia mượn y phục của Hạo Thiên. Lấy vài tờ ngân
phiếu bỏ vào túi áo, nàng mở cửa đi ra gõ cửa phòng bên cạnh.
Hạo Thiên mở cửa, nhìn người trước mặt trong bộ y phục kia, nàng là đang muốn làm gì?
”Ta muốn đi kĩ viện, ngươi đi cùng không?” Băng Nghi ngửi được hương bạc hà dịu nhẹ trong không khí. Hắn là lấy lá bạc hà làm nước tắm sao. Nàng
chăm chú nhìn vào Hạo Thiên. Mái tóc đỏ rực luôn buộc gọn phía sau lưng
giờ hoàn toàn xõa ra, đôi mắt đỏ rực luôn trầm tĩnh kia ở trong ánh sáng yếu ớt làm tăng thêm vài phần yêu mị, khiến người ta không muốn rời
khỏi đôi mắt ấy. Ực, quả nhiên là mĩ nam. Nàng thật sự muốn đè hắn xuống để làm chuyện đồi bại a.
”Ngươi đi kĩ viện làm gì?” Hắn hỏi, đánh thức người nào đó đang nhìn chằm chằm hắn mà ngẩn người.
”Đi ăn, sẵn tiện ngắm mĩ nhân.” Nàng vội vàng thu hồi ánh mắt, liếc qua nơi khác trả lời hắn.
”Phía dưới khách điếm có đồ ăn. Tại sao phải đi kĩ viện?”
”Ngươi hỏi nhiều quá, không đi thì thôi.” Không đợi hắn trả lời nàng quay người đi thẳng xuống lầu.
Quả nhiên phía sau truyền đến tiếng đóng cửa, rồi mùi hương bạc hà dịu nhẹ
lan tỏa trong không khí. Nàng cười đắc ý, quả nhiên hắn không thể cách
xa nàng được. Ra khỏi khách điếm, nàng không dùng khinh công mà thư thả
đi bộ trên đường cái. Hạo Thiên cũng bước song song với nàng, mái tóc
buông xõa khi nãy cũng được buộc gọn lại. Hắn quả nhiên là rất chỉnh tề
khi ra khỏi cửa nha. Thật giống như nương tử luôn giữ lễ tiết khi ra
ngoài đường.
Băng Nghi hướng nơi có lồng đèn rực rỡ nhất, theo như
trong tiểu thuyết, nơi rực rỡ nhất luôn là kĩ viện. Hai người, một xanh
một đỏ, sánh vai cùng bước trên đường lớn, khiến bao cô nương bên đường
nhín đến xuất thần, còn nam nhân thì ghen tỵ mà cất tiếng chê bai. Băng
Nghi hoàn toàn không biết mình là tâm điểm của sự chú ý, còn Hạo Thiên
thì không quan tâm, vậy nên vẫn cứ một đường thẳng tới kĩ viên.
Nguyệt lâu, là kĩ viện lớn nhất trong thị trấn này. Các cô nương ở đây đều là
quốc sắc thiên hương. Băng Nghi đứng trước Nguyệt lâu, nhìn độ hòa
nhoáng của kĩ viện không khỏi cảm thán, quả nhiên, tiểu thuyết không
viết sai. Nhìn đi, đây là kĩ viện, đây là nơi nổi tiếng, đây là nơi hái
ra tiền đấy. Nhìn dòng khách ra vào mặc toàn trang phục đắt tiền kia là
biết tiền kiếm được hoàn toàn không phải là con số nhỏ rồi. Băng Nghi
còn đang định tính toán số tiền thì một mama từ trong kĩ viện đi ra, tới trước mặt Băng Nghi dùng giọng ngọt ngào õng ẽo nói.
”Đại nhân là
người từ xa đến sao, trước đây chưa từng thấy người nha~” Mama nhìn vẻ
đẹp tuấn mĩ của Băng Nghi và Hạo Thiên, giả vờ đỏ mặt, trong ánh mắt
không giấu được vẻ thèm thuồng, háo sắc.
Băng Nghi thầm đánh giá
mama trước mặt, nhìn bề ngoài có lẽ cũng là một mĩ nhân, mỗi tội lớp
phấn son dày đặc trên mặt, nàng không cách nào liên tưởng được đến bốn
chữ “quốc sắc thiên hương“. Lại thêm cái ánh mắt kia, nhìn nàng như ăn
mày thấy miếng thịt, quá dâm đãng, quá dung tục đi.
”Có phòng thượng hạng không?” Nàng miễn cưỡng cười, nói.
”Có có, đại nhân mời theo đi lối này.” Mama cười híp mắt, hôm nay bắt được
rùa vàng rồi nha. Nghĩ đến số tiền có được, mama cười càng ngọt ngào
hơn.
Mama dẫn hai người lên tầng, vào căn phòng vô cùng rộng
rãi, chia làm hai gian, gian ngoài bày bàn ghế, gian trong bày một cái
giường. Quả nhiên là phòng thượng hạng, thuận tiện một ngụm ăn sạch nha, Băng Nghi vô cùng ngưỡng mộ người đã nghĩ ra ý tưởng này.
”Hai
vị đại nhân, hai người muốn dùng món gì? Món ăn của Nguyệt Lâu chúng tôi đều có thể sánh ngang với sơn hào hải vị nha.” Mama chờ hai người ổn
định chỗ ngồi, cười ngọt ngào nói. “Mỹ nhân cũng sẽ lên ngay đây ạ.”
”Mang hết món ngon lên đây. Vậy là được, ngươi lui đi.” Băng Nghi nhìn không
được vị mama này nữa, đành tóm gọn nói rồi đuổi người.
”Vâng, xin hai đại nhân đợi một chút ạ.” Mama liếc mắt đưa tình với Băng Nghi lần nữa, rồi lui ra.
Băng Nghỉ rùng mình, bao nhiêu da gà da vịt nổi đầy tay. Mama này quá tự tin vào sắc đẹp đi.
Ngồi không lâu, bỗng dưng cửa bật mở, một dàn mĩ nhân mang theo đồ ăn tiến
vào. Đặt đồ ăn xuống, các nàng tiến lại gần Băng Nghi và Hạo Thiên bắt
đầu sờ sờ vuốt vuốt, giọng ngọt ngào nũng nịu vang lên. Hôm nay quả
nhiên là ngày may mắn, các nàng lại được phục vụ hai vị nam nhân đẹp so
với các nàng còn hơn nhiều. Là cực phẩm mĩ nam hiếm có khó tìm nha.
Mùi son phấn nồng nặc sộc vào mũi Băng Nghi làm nàng cảm thấy buồn nôn, cố
gắng ngăn cản các hành động các nàng đang làm trên người, đây mà là mĩ
nhân sao, là sói đói thì đúng hơn.
Hạo Thiên cũng không khá hơn bao
nhiêu. Hắn dùng tay kìm lại các bàn tay sờ loạn kia, người học võ như
hắn ghét nhất là ai sờ loạn trên người mình đấy. Hắn thật muốn đứng dậy
kéo Băng Nghi trở về. Nhưng chưa kịp làm thì ai đó đã tức giận đứng dậy
quát to.
”Các người ra ngoài hết cho ta.” Băng Nghi gằn giọng nói.
Ánh mắt tỏa ra sự tức giận không hề nhỏ. Mấy mĩ nhân đang còn dính sát
vội vàng lui ra sau, nhìn nhau một hồi rồi cáo lui.
”Gọi mama cho ta.” Trước khi các nàng lui ra hết, Băng Nghi lạnh lùng nói.
Mama đẩy cửa tiến vào, cười ngọt với Băng Nghi đầy vẻ nịnh hót.
”Ây da, đại nhân, các nàng ấy không vừa khẩu vị người sao. Vậy để ta cho các nàng khác vào nhé.”
”Không cần.” Băng Nghi lấy ly trà, nhấp một ngụm. “Ta muốn nghe đánh đàn,
trong Nguyệt Lâu nàng nào đánh hay nhất thì đưa lên. Một người là đủ.”
Mama kinh ngạc nhìn Băng Nghi và Hạo Thiên, nhưng cũng rất nhanh thu hồi ánh mắt, giọng õng ẽo nói.
”Đại nhân, nàng ấy sẽ lên ngay bây giờ.”
”Ừm”
Thấy Băng Nghi không nói nữa, Mama biết ý uốn éo thân mình lui ra ngoài.
Một lúc sau, cửa lại mở, một vị mĩ nhân lại xuất hiện trước tầm nhìn của hai người.
Mĩ nhân mang vẻ đẹp yêu mị, nhưng toàn thân lại có một loại khí chất kì
lạ, hoàn toàn không phù hợp với nữ tử thanh lâu. Nàng trang điểm không
đậm, y phục sặc sỡ cũng không che dấu khí chất kì lạ kia. Băng Nghi từ
sâu trong lòng xuất sự đồng cảm, cô nương như thế mà ở thanh lâu thì
thật là phí phạm cuộc đời.
”Tiểu nữ bái kiến hai vị đại nhân.” Mĩ nhân hướng Băng Nghi và Hạo Thiên lạnh nhạt nói.
Quả nhiên là một cô nương không tầm thường.
”Ngươi đàn đi.” Băng Nghi cũng không hỏi tên, cũng không cợt nhả, nếu đã gọi
người ta lên đánh đàn thì cứ vậy mà làm. Không để ý đến mĩ nhân kia,
nàng bắt đầu chiến đấu chiến đấu với mĩ vị trên bàn.
Ánh mắt mĩ nhân lóe lên tia sáng kì lạ, song cũng không nói gì, sai nha hoàn để đàn xuống, bản thân bắt đầu đàn.
Băng Nghi vừa ăn vừa nghe đàn, lâu lâu gắp vài miếng cho Hạo Thiên ý bảo hắn ăn giúp mình. Hạo Thiên cũng không từ chối, cùng nàng ăn gần hết bàn
thức ăn thì dừng lại.
Ăn xong Băng nghi ung dung nhấp trà thưởng nhạc. Tiếng đàn lại chuyển sang một giai điệu khác. Nhưng lại không
giống các giai điệu trước đó, trống rổng, không cảm xúc. Giai điệu lần
này bày tỏ nỗi nhớ nhung, sự bất lực, sự xa cách của hai người yêu nhau.
Tiếng đàn như đánh vào nơi yếu nhất trong trái tim Băng Nghi, nàng
hòa mình vào giai điệu, nước mắt cũng lặng lẽ rơi. Tiếng đàn như nói ra
lòng nàng, tiếng đàn như ai oán số phận thay nàng, tiếng đàn thê lương
như tiếng khóc của nàng. Nỗi đau âm thầm tràn ra, che lấp mọi lí trí của nàng.
Hạo Thiên thấy nàng khóc, lấy từ trong túi áo ra cái khăn
tay, kéo ghế ngồi gần lại nàng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt, để đầu nàng
tựa vào vai hắn. Hắn biết nàng đang nhớ đến tướng công và cha nương,
nhưng hắn không giỏi an ủi người khác, chỉ có thể lặng lẽ làm điều này.
Hắn hoàn toàn không phát hiện, hành động có bao nhiêu ôn nhu, ánh mắt có bao nhiêu đau lòng.
Giai điệu kết thúc, tiếng đàn cũng không
vang lên nữa, mĩ nhân đã dừng lại, trong đôi mắt vốn không màng thế sự
ánh lên tia thân thiết, nhưng chỉ vài giây sau đã biến mất không dấu
vết.
Băng Nghi cứ thế dựa vào Hạo Thiên mệt mỏi thiếp đi. Hạo
Thiên bế nàng vào gian trong đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận rồi đi ra gian ngoài. Khi thấy vị mĩ nhân kia vẫn ngồi đấy. Hắn không mặn không
nhạt nói.
”Lui xuống đi.”
”Hai vị đại nhân đã mua một đêm của ta, ta không thể lui xuống.” Mĩ nhân nhàn nhạt trả lời.
Hạo Thiên dùng nội lực dò xét nàng, phát hiện không có độc dược hay ám khí, cũng không phải dịch dung, hắn mới lên tiếng.
”Vậy ngươi vào trong ngủ với nàng đi. Nàng là nữ nhân, hẳn là không làm khó ngươi đi.”
”Vậy ta thất lễ rồi.” Mĩ nhân cũng không đắn đo, bước vào trong, nằm cạnh bên Băng Nghi, dựa vào Băng Nghi mà ngủ.
Hạo Thiên ở gian ngoài, kê hai chiếc ghế, ngồi dựa vào thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Băng Nghi tỉnh giấc sớm, đập vào mắt là khuôn mặt mĩ nhân đang say ngủ, nàng trợn tròn mắt, sau đó vội vàng nhìn vào chăn. May quá, đều còn mặc y
phục, nàng chưa còn làm gì với mĩ nhân. Hôm qua tại sao nàng lại ngủ
nhỉ. Là do tiếng đàn kia, giai điệu thật là muốn giết người mà. Nàng lại khóc rồi dựa vào Hạo Thiên để ngủ. Biết vậy khi đầu đừng nghe đàn. Nghĩ vậy, nàng quay qua hung hăng trừng mắt với “mĩ nhân ngủ trên giường“.
Nàng điểm huyệt ngủ của mĩ nhân, bước xuống giường chỉnh lại y phục đi ra
gian ngoài. Liếc thấy hắn đang dựa vào ghế ngủ, thoáng cau mày. Hắn thật trâu bò a. Đi cả ngày hôm qua, tối lại còn phải ngủ trên ghế. Người có
võ công ai cũng vậy sao. Sao nàng lại không được thế nhỉ.
Hạo Thiên
đang ngủ trên ghế, cảm nhận được khí tức quen thuộc, liền mở mắt nhìn
Băng Nghi. Ánh mắt trầm tĩnh cứ thế hướng đến nàng, như muốn xem nàng đã ổn chưa.
Nàng cười tươi với Hạo Thiên, tỏ ý mình đã ổn, cảm ơn hắn
vì hôm qua. hai người không ai nói điều gì, nhưng những gì muốn nói đều
được người kia hiểu qua ánh mắt.
Nắng sớm chiếu vào phòng, chiếu lên hai người, khung cảnh vô cùng đẹp, nhưng tiếc là không ai thấy được.
”Hạo Thiên.” Băng Nghi lên tiếng. “Ngươi đem ngân phiếu xuống chuộc thân cho vị mĩ nhân kia đi.” Coi như vì giai điệu ngày hôm qua, giúp mĩ nhân kia thoát khỏi nơi này đi. Kĩ viện dù xa hoa thì cũng là kĩ viện, ở nơi này vĩnh viễn không có tự do. “Ta đưa nàng về khách điếm. Ngươi trở về nhớ
mua chút đồ ăn.” Nàng lấy trong túi áo ra xấp ngân phiếu, đặt lên bàn.
”Ừm, cẩn thận.” hạo Thiên cũng không nói, đứng dậy chỉnh sửa lại y phục và tóc, với lấy xấp ngân phiếu, mở cửa đi xuống lầu.
Băng Nghi quay lại gian trong, nâng mĩ nhân lên người mình. Nàng đã điểm
huyệt ngủ, mĩ nhân sẽ không thức dậy được. Để mĩ nhân nằm trên lưng nàng với tư thế dễ chịu nhất, nàng mở cửa sổ, dùng khinh công hướng khách
điếm phi đi.