Chỉ Mãi Yêu Người

Chương 3: Chương 3: Xuất Môn




Băng Nghi tiếp tục sự nghiệp làm biếng, nằm dài trên ghế chờ Hạo Thiên bưng từng món để trên bàn. Gần như thức trắng một đêm nhưng lại không hề thấy mệt mỏi, thân thể này quá khỏe đi. Khí trời lành lạnh cũng làm tâm trạng nàng tốt hơn. Liếc mắt nhìn Hạo Thiên, có lẽ cũng nên nói cho hắn biết sự thật rồi.

”Hạo Thiên, ngồi xuống đi. Ta vừa ăn vừa nói cho ngươi biết.” Thấy hắn đã bưng đủ đồ ăn ra, Băng Nghi nhàn nhạt nói.

”Vâng.” Hạo Thiên đưa bộ bát đũa cho Băng Nghi, rồi ngồi xuống chỗ đối diện nàng, nâng mắt nhìn nàng ý bảo hắn đang nghe.

”Ta không phải là Băng Nghi, hay nói chính chính xác hơn ta không phải linh hồn của nàng ta.” Băng Nghi không để tâm đến thái độ của hắn, vừa gắp đồ ăn vừa nhàn nhạt kể.

”Ta vốn ở thế giới khác, sống cuộc sống bình yên và hạnh phúc bên cha nương và tướng công, ta chỉ bất cẩn té đập đầu vào thành giường, đến khi tỉnh lại lại trở thành nàng. Ta rất sợ hãi, bỗng dưng lại biến thành người khác, ở một thế giới khác, không có tướng công, không có cha nương.” Băng Nghi ngừng lại, cố gắng ổn định lại cảm giác chua xót đang dâng trào. “Xung quanh toàn người lạ, dù cố gắng thế nào cũng không trở về thế giới của mình. Nếu là ngươi, ngươi có đủ lí trí sống tiếp không?, đủ lí trí hòa mình vào thế giới xa lạ này để tiếp tục sống không?.” Nhấp một ngụm trà thông giọng, nàng nói tiếp.“Ngươi là người thân cận nhất với nàng ấy, ta không nghĩ sẽ giấu giếm ngươi được lâu. Ta cũng không biết tại sao nàng ấy chết, và linh hồn ta vào được thân thể này. Bây giờ ngươi đã biết, thì tùy ý ngươi quyết định. Tiếp tục theo ta hoặc rời đi. Ân nhân của ngươi không phải là ta, ngươi đi theo ta cũng vậy thôi.” Băng Nghi dừng lại không nói nữa. Nàng biết vấn đề này thật khó tin đối với người cổ đại như hắn, cứ để hắn suy nghĩ đi.

Hạo Thiên cảm thấy hỗn loạn vô cùng. Lần đầu tiên hắn nghe được chuyện này. Thật sự có chuyện như vậy sao. Dù không muốn tin nhưng hành động mấy bữa nay của tiểu thư và sự việc ngày hôm qua cũng đã chứng minh lời nàng nói hoàn toàn không phải là giả.

”Ta trở về phòng.” Hạo Thiên cần nơi yên tĩnh để nghĩ chuyện này. Ân nhân bỗng dưng không còn, hắn thấy đau đến nghẹt thở. Không chờ Băng Nghi trả lời, hắn dùng khinh công nhanh chóng phi về phía phòng mình.

Đứa nhỏ đáng thương, Băng Nghi nhìn theo bóng dáng hắn cảm thán, định lực quá kém nha, thua xa nàng nha. Giải quyết sạch sẽ đồ ăn trên bàn, sai một nha hoàn trong viên bưng xuống, nàng hướng tỷ võ tràng đi tới. Hôm nay là ngày tỉ thí định kì mỗi tháng, để tìm ra người đi làm vài nhiệm vụ bình thường. Có lẽ Lãnh Diệp cũng sẽ tới. Mặc dù biết rõ hắn không phải là Lạc, người yêu cô, nhưng bản thân vẫn muốn được nhìn thấy hắn. băng Nghi rõ ràng làm vậy là sai, nhưng cứ cho cô sai một lần đi. Giữa thế giới xa lạ này, có người giống Lạc, bảo nàng mặc kệ không quan tâm, nàng còn chưa đủ lí trí đến mức làm được điều đó a.

Lúc Băng Nghi đến thì tỷ võ tràng đã tụ tập rất đông đệ tử. Tỷ võ tràng nằm ở trên sườn núi, cũng là sân tập thường ngày của các đệ tử. Đối diện sân đấu là gian phòng để theo dõi của dành riêng cho chưởng môn, ngũ đại cao thủ và khách. Đệ tử Linh Vũ phái chia làm hai loại: nội phái và ngoại phái. Nội phái đệ tử trường bào trắng xanh, còn ngoại phái là tím nhạt, phân chia rõ ràng đứng ở hai bên theo cấp bậc nội lực. Nội lực chia thành mười cấp và thập đẳng. Trong cấp thì cấp mười là cao nhất còn trong đẳng thì nhất đẳng là cao nhất. Theo trí nhớ thì thân thể này đã đạt nội lực ngũ đẳng, là người đứng thứ ba trong ngũ đại cao thủ. Ngũ đại cao thủ bao gồm Đại kiếm khí - Nam Hạ, Nhị trường kiếm - Minh Kiệt, Tam Nhuyễn Kiếm - Băng Nghi, Tứ nhị đao - Lâm An, Ngũ trọng thước - Thủy Long. Xuyên không thành người tài giỏi, ta thật tốt số a, Băng Nghi đắc ý nghĩ.

Nam Hạ đã thấy bóng dáng Băng Nghi từ xa, liền vẫy tay ra hiệu Băng Nghi đến chỗ mình. Nhị đệ đang ở đây, tam muội được ở chung với đệ ấy hẳn sẽ rất mừng, coi như tác hợp cho bọn họ, hắn cũng hoàn toàn bỏ quên chuyện hôm qua ra sau ót.

Thấy Nam Hạ muốn nàng đến chỗ hắn, Băng Nghi chậm chạp đến gần. Nàng tìm hoài mà không thấy Lãnh Diệp, bây giờ lại phải ở gần tên nam chính băng lãnh kia. Hắn đẹp, nàng biết, hắn giỏi, hắn có hào quang nam chính, nàng biết, nhưng nàng cực kì không thích người có tính cách như thế. Băng lãnh có gì hay cơ chứ, cứ phải ôn nhu dịu dàng, nụ cười nhẹ luôn ở trên môi thế kia mới soái. Hoặc có thể giống như Lạc, vui tính, hay chọc người khác cười. Nhớ đến Lạc, Băng Nghi bất giác cười dịu dàng.

Đám đệ tử cách đó không xa trợn tròn nhìn Băng Nghi. Tam sư tỷ hàng ngày luôn học theo nhị sư huynh bộ dáng băng lãnh không cười, nay tự nhiên lại cười, lại còn cười đầy dịu dàng. Mặt trời mọc đằng tây sao? Bọn họ muốn bỏ chạy , muốn bỏ chạy , muốn bỏ chạy a.

Ánh mắt Nam Hạ đầy ý cười nhìn Băng Nghi, tiểu muội này vui vậy sao, cười đến ngọt ngào như thế?

Băng Nghi không để ý đến đám đệ tử kia, cũng không biết nụ cười của nàng gây ra chuyện gì. Cố gắng bước thật chậm, nhưng quãng đường không phụ lòng người, ngày càng gần. Đến khi đứng trước mặt hai nam nhân kia, mới miễn cưỡng chỉnh sửa tâm trạng, hướng Nam Hạ hỏi.

”Đại sư huynh, tìm ta có chuyện gì?” Hoàn toàn xem như không nhìn thấy Minh Kiệt.

Minh Kiệt nhíu mi quay sang nhìn Băng Nghi. Là do hắn luyện võ công đến sinh ảo giác rồi sao. Trong quá khứ Băng Nghi gần như là cái bóng của hắn, lúc nào hắn ngoảnh lại cũng thấy nàng ở sau, hướng ánh mắt đầy tình cảm nhìn hắn. Như thế nào hôm nay, và cả hôm qua đều xem như không thấy hắn, thậm chí còn không hỏi hắn lấy một câu. Anh mắt cũng không còn nhuộm đầy tình cảm, mà là hờ hững, xem hắn như người xa lạ. Thôi mặc kệ vậy, hắn không thích nàng, nàng như vậy người làm sư huynh như hắn cũng đỡ áy náy.

Nam Hạ kinh hãi nhìn Băng Nghi như sinh vật ngoài hành tinh. Tiểu muội đây là ý gì? Mặc dù hôm qua có chút kì lạ nhưng hắn cũng xem như tiểu muội chưa tỉnh táo, còn hôm nay? Tiểu muội mắt cao hơn đầu luôn xem thường hắn nay cư nhiên bỏ qua nhị đệ mà hướng hắn chào hỏi. Có phải, tiểu muội vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh không?

Đám đệ tử, ừm, tròng mắt đều rớt xuống đất cả rồi. Đây là Tam sư tỷ đang lạt mềm buộc chặt sao.

”Sư huynh” Băng Nghi khẽ gọi.

”À ừm... tam muội, đã khỏe hẳn chưa?” Nam Hạ hoàn hồn vội hỏi.

”Đã khỏe. Khiến đại sư huynh lo lắng rồi.”

”Muội ngốc này, còn khách sáo với cả đại sư huynh sao.”

”Hì.” Băng Nghi ra vẻ lơ đãng hỏi. “Nam nhân hôm qua với Vân Du tỷ không tới sao?”

”Vân Du muội có lẽ tý nữa sẽ đến. Còn Lãnh Diệp huynh đã rời đi từ sáng sớm hôm nay rồi.”

”Đi sớm như vậy sao? Lãnh Diệp huynh đến đây làm gì?” Băng Nghi kinh ngạc hỏi, sớm vậy đã đi, là sợ nàng sao.

”Lãnh Diệp huynh trên đường làm nhiệm vụ trở về, sẵn tiện ghé qua đây hướng sư phụ đưa đồ của chưởng môn Thanh Long phái, nghỉ lại một đêm, sớm nay đã lên đường trở về để kịp giao trả nhiệm vụ.” Nam Hạ không hổ là đại sư huynh, chuyện gì cũng biết.

”Ồ.” Băng Nghi thất vọng trầm mặc. Như vậy là không thấy được hắn rồi.

”Như thế nào lại không thấy Hạo Thiên.” Nam Hạ lại nghi hoặc hỏi, sư đệ kia không phải lúc nào cũng đi theo Băng Nghi sao. Hôm nay rốt cuộc là ngày gì mà ai cũng khác thường thế nhỉ.

”Hạo Thiên hắn không khỏe, không đến đây được.” Băng Nghi lơ đễnh trả lời, rồi lại tiếp tục trầm mặc.

”Ừm.” Thấy tiểu muội im lặng, Nam Hạ cũng biết ý không hỏi nữa. Có lẽ muội ấy vẫn còn mệt.

Không có Lãnh Diệp ở đây, Băng Nghi không có hứng thú tiếp tục ở tỷ võ tràng, miễn cưỡng chờ đám đệ tử tỷ thí hơn phân nửa, liền cáo bệnh trở về viện của nàng, tiếp tục công cuộc làm biếng.

Canh tý

Tam viện

Mọi thứ đều đã chìm vào giấc ngủ, chỉ có căn phòng của Băng Nghi là còn sáng ánh nến. Nàng xếp một ít quần áo vào tay nải, lấy trong tủ ra một xấp dày ngân phiếu bỏ vào trong tay nải, sau đó cột chặt lại. Xong xuôi, Băng Nghi rón rén mở cửa, chuẩn bị dùng khinh công để xuống núi.

Một bóng đen bất chợt chặn ngang đường. Băng Nghi đang đà bay không kịp dừng lại liền lao thẳng vào lòng người kia, hoảng hồn muốn giãy ra nhưng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, liền dừng động tác chờ người kia ổn định thân hình rồi đem nàng buông ra.

Dựa vào ánh trắng nhìn rõ khuôn mặt người kia, không sai, là Hạo Thiên sáng nay đã bị nàng thông não, cuối cùng cũng xuất hiện lại.

”Tiểu thư, người muốn đi đâu?” Thanh âm trầm ấm hỏi.

”Đến Thanh Long phái, tìm Lãnh Diệp.” Băng Nghi ngắn gọn trả lời.

”Thuộc hạ có thể theo chứ?” Lại hỏi.

”Hả?” Như thế này là muốn theo nàng sao. “Ừ. Cũng được.Có ngươi ta yên tâm hơn.” Nghiêng người đi qua Hạo Thiên, như nhớ ra điều gì, quay lại nói.“Không cần gọi ta là tiểu thư, cũng không cần xưng thuộc hạ. Cách xưng hô đó coi như là dành riêng cho Băng Nghi khi trước đi. Từ bây giờ cứ gọi thẳng tên ta, cũng xưng ta - ngươi thôi.” Nghĩ một chút rồi bổ sung.”Cũng không cần dùng kính ngữ.”

Hạo Thiên hơi ngẩn ra, cuối cùng cũng khẽ cười đáp lời. “Vâng, tiểu... À không Ừm, Băng Nghi.” Hắn chủ động theo Băng Nghi cũng có lí do riêng. Mặc dù linh hồn bây giờ là của người khác, nhưng có thể một ngày nào đó, linh hồn của ân nhân sẽ trở lại. Hắn muốn bảo vệ thân thể nàng không bị thương gì cho đến lúc đó.

Băng Nghi nhìn hắn, thật đáng yêu nha. Hắn cười thế mà lại đẹp đến thế kia. Cô sắp chảy máu mũi chỉ vì một nụ cười a. Tặng Hạo Thiên nụ cười tươi đầy quyến rũ, Băng Nghi xoay người tiếp tục dùng khinh công để xuống núi. Đường xuống khá xa, nếu không nhanh thì trời sáng có khi sẽ bị cản lại. Nàng đã viết thư để lại cho đại sư huynh, hẳn sẽ không khiến huynh ấy lo lắng.

Hạo Thiên thấy Băng Nghi bay đi cũng nhanh chóng theo sát phía sát phía sau. Đêm tối tĩnh mịch, hai bóng người nối tiếp sau né các hàng cây và nơi có người hướng chân núi làm đích đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.