Đình viện của chưởng
môn nằm giữa hồ nhỏ. Từ xa Băng Nghi đã thấy trong đình có ba nam tử và
một cô nương đang ngồi thưởng trà thưởng cảnh. Hai nam nhân tuấn mĩ kia
chắc hẳn là đại sư huynh và nhị sư huynh, còn lão nhân kia là chưởng
môn, cũng là sư phụ của nàng. Còn cô nương kia là ai nhỉ? Trong trí nhớ
của thân thể này không có nàng kia.
”Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Thu hồi suy nghĩ, bước vào đình, Băng Nghi hướng lão nhân ngồi ở vị trí chủ vị cất tiếng chào.
”Nghi nhi, ngồi xuống đi.” Lão nhân nhướng mày nhìn Băng Nghi, ánh mắt lóe
lên tia kinh ngạc, đứa nhỏ này biết lễ nghi từ bao giờ.
”Vâng.” Băng Nghi ngối xuống vị trí bên phải lão nhân, cạnh hai sư huynh của nàng.
”Tam sư muội, muội cảm thấy thế nào rồi, có còn choáng váng đầu không?” Đại sư huynh - Nam Hạ cất giọng ôn nhu hỏi.
Băng Nghi nhìn Nam Hạ, là một sư huynh tốt, che chở cho nữ phụ như tiểu muội bé nhỏ, cũng hay giúp đỡ nữ phụ theo đuổi nam chính. Không những thế
còn là một người cực kì hiền lành, chưa bao giờ tức giận. Nghĩ vậy, nàng khẽ mỉm cười lễ phép trả lời.
”Muội không sao, huynh đừng lo.”
Nam Hạ tràn đầy ngạc nhiên nhìn Băng Nghi, cả nam tử nãy giờ vẫn lạnh lùng
không nhìn Băng Nghi lấy một cái cũng thoáng cau mày liếc qua nàng. Ngày thường Băng Nghi luôn là bộ dáng khinh thường đối với Nam Hạ, lời nói
cũng chẳng nể nang tý nào, thế mà hôm nay lại gọi Nam Hạ một tiếng
huynh. Nam Hạ khẽ cười, tiểu muội này đã lớn rồi, đã hiểu lí lẽ hơn rồi, không còn ngang tàng như trước nữa.
Hạo Thiên đứng phía sau Băng
Nghi, đôi mắt khẽ nheo lại, sử dụng chút nội lực để tìm kiếm trên gương
mặt kia một chút sơ hở của dịch dung, nhưng tìm thế nào cũng không được, đành thu hồi nội lực, chung quy ánh mắt nghi hoặc vẫn chưa từng rời
khỏi Băng Nghi.
Băng Nghi đưa tay lấy ly trà nhấp một ngụm, chờ
mọi người thoát khỏi dòng suy nghĩ của họ. Họ ngạc nhiên cũng nằm trong
dự đoán của cô. Nữ phụ trước kia là kiểu người được sủng mà kiêu, mọi
người yêu thương nàng ta, cưng chiều nàng ta, khiến nàng ta ngày càng
ngang tàng, ích kỉ, không bỏ một ai ngoài nam chính vào mắt.
”Nghi nhi, đây là Vân Du, là đệ tử của Thái Thái sư thúc.” Lão nhân chưởng
môn lên tiếng, phá vỡ không khí im lặng. Quay sang nói với cô nương đang ngồi im lặng từ khi Băng Nghi bước vào. “Vân Du, đây là Nghi nhi, so
với ngươi thì nhỏ hơn một tuổi.”
”Băng Nghi muội, xin chào.” Vân Du
cười dịu dàng, lại nói tiếp “Sư phụ ta nghe tin muội bị thương, rất lo
lắng nhưng không thể tới đây, liền sai ta đi một chuyến, mang các loại
thuốc bổ đến cho muội dưỡng thương.”
”Vất vả cho Du tỷ rồi.” Băng
Nghi âm thầm đánh giá Vân Du. Đây không phải là nữ chính sao. Quả không
hổ danh là nữ chính nha. Nhan sắc tuy không quyến rũ như nữ phụ, chỉ
thuộc dạng thanh tú nhưng đôi mắt kia rất đẹp nha. Nhìn vào nó tự nhiên
sẽ cảm thấy ấm áp. Toàn thân tỏa ra khí chất tao nhã, giọng nòi mềm mại
tựa như rót mật vào lòng người khác. Ây da, quả nhiên là không thể xem
thường bàn tay vàng của tác giả nha. Nhưng như thế nào chương thứ hai đã xuất hiện? Trong nguyên tác rõ ràng là nam chính gặp nữ chính ở chương
thứ mười khi xuất môn làm nhiệm vụ mà.
”Nghi muội quá lời rồi. Sư phụ thương muội như con ruột, tỷ là đồ đệ người, dĩ nhiên cũng xem muội như muội muội ruột thịt. Chút chuyện này sao lại vất vả chứ.” Vân Du dịu
dàng nói.
Băng Nghi cố gắng kiềm chế ý muốn chạy lại ôm chân Vân Du
xin chữ kí. Nhìn đi, nhìn đi, hãy nhìn đi. Đấy là nữ chính, là hào quang của nữ chính. Đã thấy chưa, thấy chưa? Chỉ lời nói thôi cũng đủ làm
người ta yêu quý rồi.
”Được rồi, hai ngươi đừng khách sáo mãi thế.” Lão nhân trách móc, nhưng giọng nói lại thập phần vui vẻ.
Băng Nghi cùng Vân Du đều cười trừ một phen.
”Vân Du muội, cũng không có mấy khi có cơ hội đến Linh Vũ phái, lần này đến
hay là ở lại chơi mấy hôm.” Nam Hạ biết ý đổi đề tài.
”Vân Du cung kính không bằng tuân mệnh, đành làm phiền sư huynh với mọi người mấy hôm rồi.” Vân Du mỉm cười nói.
Băng Nghi nhìn hai người đang nói chuyện kia, ánh mắt khẽ lướt sang nhị sư
huynh, cũng là nam chính của nguyên tác - Minh Kiệt. Nam nhân mang vẻ
đẹp của hồ ly nhưng vô cùng lạnh lùng, là một núi băng đi động chính
hiệu, chỉ đam mê võ công và nữ chính, cũng chỉ dịu dàng, ấm áp với nữ
chính. Nhìn xem, quả nhiên là vừa gặp đã yêu, ánh mắt hắn nãy giờ lưu
lại trên người nữ chính không ít hơn ba lần a.
”Chưởng môn, có trưởng đệ tử của Huyền Cơ sư thái phái Thanh Long xin bái phỏng.” Môn đệ canh cửa truyền âm đến.
”Cho vào.” Lão nhân nhàn nhạt nói
Không lâu sau, bóng dáng màu lam nhạt dần dần xuất hiện trước mặt mọi người.
Chờ đến khi Băng Nghi nhìn rõ người trước mặt thì nàng cảm thấy xúc động mãnh liệt, ly trà trong tay cũng rơi xuống đất. Băng Nghi bật dậy, chạy lại gần bóng dáng màu lam nhạt kia. Là anh, chính là anh, là người yêu
cô. Không sai được, khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, ánh mắt ấy là của anh.
Băng Nghi không kiềm chế được hạnh phúc bất ngờ ập tới, vươn tay ôm chặt lấy nam nhân một thân màu lam nhạt kia.
”Lạc, là anh phải không?
Anh đến đón em về phải không? Ở nơi này thật đáng sợ, không có anh không có ba mẹ, một mình em lạc lõng giữa những người xa lạ, thế giới xa lạ.
Anh đưa em về đi, em không muốn ở đây nữa. Em nhớ anh, nhớ ba mẹ nhiều
lắm. Lạc, anh thật quá đáng, biết em sợ người lạ, vậy mà đến đón em trễ
như vậy... hức hức... Em cứ ngỡ mình không bao giờ được gặp anh nữa...”
Băng Nghi òa khóc, từng giọt nước mắt thi nhau rơi trên gò má trắng nõn. Bao nhiêu uất ức, lo sợ cùng nỗi nhớ nhung được chôn vùi vào sâu trong
nội tâm từ khi xuyên qua đều theo từng câu nói, từng giọt mắt lộ ra. Cô
đã rất sợ, đã rất nhớ anh nhưng chung quanh đều là người mình không thân quen, không thể bộc lộ hay nói rõ cùng ai. Bây giờ gặp được anh, cô
không phải kìm nén nữa.
Nam nhân bị Băng Nghi ôm đầy lúng túng,
hắn chưa từng gặp cô nương này bao giờ, sao cô nương này có thể xem
thường lễ tiết mà ôm hắn cơ chứ. Với cả, cô nương này đang nói gì thế,
hắn không hiểu. Lúng túng một hồi, hắn kiên quyết nắm hai cánh tay kéo
Băng Nghi ra để tách cô khỏi người mình. Cúi người nhìn thì thấy đôi mắt màu vàng nhạt lấp lánh nước đang nhìn mình đầy uất ức làm hắn bất giác
cảm thấy mình đã gây nên việc gì nghiêm trọng lắm. Nhưng mà hắn đã từng
gặp cô nương này bao giờ đâu. Hắn lui ra sau hai bước, giữ khoảng cách
với nàng rồi ấp úng nói.
”Cô nương... hình như... cô nhận nhầm người rồi.”
Băng Nghi tròn xoe mắt nhìn nam nhân trước mặt mình hồi lâu, không thể nào không phải là anh. Khuôn mặt kia rõ ràng là Lạc.
”Lạc, anh làm sao thế? Em là Băng Nghi, Băng Nghi của anh đây mà Lạc.” Cô cất giọng yếu ớt nói, bám víu lấy chút hi vọng mong manh.
”Cô nương, tại hạ tên là Lãnh Diệp.” Nam nhân tự xưng là Lãnh Diệp đồng thời cũng là cắt đứt tia hi vọng nhỏ bé kia.
Băng Nghi nghe xong không còn giữ vững được thân thể, cô lùi về sau, đôt mắt ngập tràn sự thất vọng cùng cực. Nước mắt lại thi nhau rơi, xóa nhòa
mọi thứ xung quanh nhưng vẫn hiện hữu rõ hình bóng nam nhân kia. Hắn
không phải là anh, không phải là Lạc mà cô nhớ nhung. Cô đang nghĩ gì
thế này, anh làm sao mà xuyên không cùng với cô được cơ chứ. Cô nhắm
mắt, thần trí chìm dần vào bóng đêm, thân thể cũng ngã về sau. Hạo Thiên vẫn đứng sau Băng Nghi nãy giờ đưa tay đỡ lấy thân thể nhỏ bé của cô.
Nhẹ nhàng lau đi nước mắt vẫn còn vương trên gò má trắng nõn, trong mắt
xuất hiện một tia đau lòng rồi nhanh chóng biến mất. Hạo Thiên khẽ cúi
đầu ý chào chưởng môn rồi bế Băng Nghi lên, hướng viện của Băng Nghi trở về.
”Tiểu thư, tỉnh rồi.” Hạo Thiên thấy Băng Nghi mở mắt, liền đứng dậy rót chút trà rồi đưa đến cho nàng.
”Ừm.” Băng Nghi nhấp một ngum rồi đưa lại cho Minh Kiệt. “Bây giờ là giờ nào?”
”Giờ Thân thưa tiểu thư.”
Vậy là bất tỉnh được nửa ngày rồi. Cứ ngỡ bản thân cực kì lí trí, không ngờ hôm nay lại thất vọng đến ngất xỉu như vậy. Nghĩ đến đây, nước mắt lại
lặng lẽ rơi.
”Tiểu thư.... người là ai?” Hạo Thiên nãy giờ vẫn nhìn
chăm chú Băng Nghi, tiểu thư không giống như trước. Từ khi tỉnh lại sau
lần tự sát như biến thành một người hoàn toàn mới. Nếu không có hành
động ngày hôm nay thì hắn đã nghĩ sự thay đổi đó là do bị Nhị sư huynh
từ chối thôi. Nhưng lời nói cùng hành động không hề bình thường. Hắn ở
bên Băng Nghi gần như toàn bộ thời gian, ngay cả ngủ cũng cảnh giác đề
phòng. Không thể có chuyện có người đột nhập rồi tráo người mà hắn không biết được. Nỗi nghi hoặc tràn ngập tâm trí, cuối cùng cũng không nhịn
được mà hỏi. Tiểu thư là ân nhân của hắn, nếu người trước mặt đã giết
tiểu thư mà hắn còn đi theo bảo vệ thì thật không chấp nhận được.
”Hạo Thiên, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi. ta sẽ nói ngươi biết sau.” Băng Nghi nhàn nhạt trả lời, rồi vùi đầu vào chăn.
Hạo Thiên ngập ngừng muốn nói tiếp rồi lại thôi. Bước ra ngoài đóng cửa cẩn thận, trầm tư một hồi rồi đến chỗ đình viện, ngồi trên chiếc ghế mà ban ngày Băng Nghi lười biếng năm dài, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nỗi băn
khoăn hiện rõ trong ánh mắt, bán đứng hoàn toàn bộ dáng lạnh nhạt.
Chờ hơi thở của người ngoài cửa biến mất, Băng Nghi rời giường, bê một cái
ghế đến bên khung cửa sổ. Mở cửa cho ánh trăng tràn vào phòng, nàng tựa
cửa ngắm trăng. Nàng chìm vào trong thế giới của bản thân mình, nước mắt cũng lặng lẽ lăn dài.
Ở một viện khác, dòng suối nhỏ róc rách
chảy, ánh trăng hòa mình đùa giỡn cùng dòng nước. Một tiếng sáo trầm
bổng như nhảy múa giữa cảnh đêm huyền ảo này. Người tạo ra tiếng sáo bay bổng đó là nam nhân đang ngồi trên tảng đá to kia. Hắn là Lãnh Diệp.
Chiều nay sau khi bái phỏng chưởng môn, hắn đã lưu lại nơi này một đêm.
Bất chợt nhớ đến cô nương buổi chiều, thì ra đó là Tam nhuyễn kiếm của
phái Linh Vũ trong lời đồn. Không ngờ lại là một cô nương xinh đẹp động
lòng người như thế. Nhưng hắn quả thật chưa gặp nàng bao giờ. Tại sao
ánh mắt nàng nhìn mình lại ủy khuất như thế. Nghĩ mãi mà không ra được,
hắn đành bất đắc dĩ bỏ qua. Tiếng sáo vang lên từ từ nhuốm thêm một tầng ưu tư.
Đêm nay, là một đêm khó ngủ.