Chỉ Mình Boss Yêu Em

Chương 2: Chương 2: Chương 5+6+7+8




Chương 5

Công việc của thư ký quả nhiên không phải để cho người bình thường làm, mỗi ngày Hướng Uyển Đình đi theo sau mông tổng giám đốc bận bịu đến khi trời đất đen kịt, tới cuối tháng, tiền lương trong thẻ chỉ thêm tí tẹo, lại còn phải trả một nửa cho Đổng Ngôn, số còn lại không đủ nhét kẽ răng. Về đến nhà, Hướng Uyển Đình lôi hết những thứ đáng tiền ra, trong tủ quần áo chỉ có hai cái áo sơ mi trắng là có giá trị nhất. Thế là Hướng Uyển Đình quyết định: Bán quần áo đi. Mua đồ gia dụng cũng tốt!

“Tiểu thư à, hai cái áo sơ mi này không phải bán ở tiệm chúng tôi, cho nên không thể trả hàng được.”

Cô gái bán hàng kiên nhẫn giải thích, “Hơn nữa nếu đã mặc rồi thì không cho trả đâu”.

“Chỉ mặc có một lần mà! Giúp tôi đi!”

Hướng Uyển Đình cầu xin nói, “Hoặc là cô đưa 8 phần là được!”

Trên đỉnh đầu người kia chảy ra mấy vạch đen dài thượt lượt: “8 phần cũng không được”.

“7 phần?”

“Thư ký Hướng.”

Hở? ! Ở đây mà cũng gặp người quen à? Hướng Uyển Đình xoay người lại, ánh mắt đảo quanh cửa hàng một lượt. Nhưng mà vừa thấy rõ người tới là ai, cô chỉ muốn đâm mù mắt mình ngay lập tức.

“Tổng giám đốc…”

Đổng Ngôn và bạn gái từ tốn đi tới. Anh mặc một bộ âu phục phẳng phiu, anh tuấn lịch lãm trước sau như một. Mà cô gái bên cạnh cũng không phải xinh đẹp bình thường! Mặc mày sắc nét, khí chất xuất chúng, hơn nữa giống như… gặp ở đâu rồi nhỉ… Đương nhiên cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là tay của vị đại mỹ nữ này còn đang khoác trên tay tổng giám đốc đó! Oa, ngày hôm nay là ngày hoàng đạo gì vậy kìa, đi ra đường mà cũng gặp được một tin bát quái to đùng nữa! Hóa ra bà chủ Ngải Mộ là đây? Nói đến Ngải Mộ, Hướng Uyển Đình liền nhớ ra, vị đại mỹ nữ trước mặt này không phải là người mẫu Lộ Tây à! Chẳng trách ngày đó tổng giám đốc thốt ra từ Cup D, thì ra là có nguyên nhân cả.

“Cô ở đây làm gì?” Đổng Ngôn lạnh lùng hỏi.

Hướng Uyển Đình lén lút giấu chiếc áo sơmi ra phía sau: “Tình cờ… Tình cờ đến xem thôi”.

Trên mặt Đổng Ngôn như viết “Tôi điên mới tin cô”. Nhưng mà xấu bụng được gọi là xấu bụng, bởi vì rõ là nhìn thấu tâm tư người ta, nhưng mà vẫn lấy túi tiền “hảo tâm” hỏi: “Tôi có thẻ hội viên đây, có muốn mượn không?”

Hướng Uyển Đình lắc đầu nguầy nguậy: “Không cần.” Nói xong lại liếc sang Lộ Tây một cái rồi vội vã muốn về. “Vậy tôi… không quấy rầy hai vị nữa. Tạm biệt!”

Chờ đến khi Hướng Uyển Đình xiêu vẹo lảo đảo biến mất. Lộ Tây đứng bên cạnh mới tủm tỉm: “Thư kí mới của anh à?” Đổng Ngôn không nói gì, gật đầu đồng ý.

“Thật đáng yêu mà.”

Tổng giám đốc ai kia không tự chủ liếc mắt ra cửa lớn một cái, rồi bình luận thêm: “Ngớ ngẩn thì có.”

Chương 6

Tin tức tổng giám đốc in relationship rất nhanh được lan truyền với tốc độ chóng mặt trong công ty, đương nhiên phần lớn công sức là do loa phóng thanh Hướng Uyển Đình hết cả. Sau khi tin đồn nhanh chóng lan tới tai Đổng Ngôn, mặt anh tự nhiên tím hẳn, triệu hồi Hướng Uyển Đình còn không kịp thở chạy vào văn phòng.

“Thư ký Hướng, cô có muốn nói gì về tin đồn xuất hiện gần đây trong công ty không?”

“Tin đồn? Tin đồn gì?”

Người có phương châm làm loa phóng thanh nhỏ không bát quái không vui như cô làm sao có thể nhanh chóng sàng lọc ra tin cần tìm giữa ngàn vạn tin tức được. Đó thực sự là một chuyện khó khăn mà.

Đổng Ngôn đứng lên khỏi ghế, ngoài cười nhưng trong lòng thì không nói: “Liên quan tới tôi.”

Vừa nói xong lại chậm rãi nhích tới gần Hướng Uyển Đình thêm một chút.

Không hiểu vì sao trong lòng Hướng Uyển Đình tự nhiên thấy khủng hoảng kinh hoàng, đối mặt với tên Đổng Ngôn không ngừng áp sát, cô càng nghĩ càng chột dạ. Từ sau khi cô làm thư kí tổng giám đốc, mọi người liên tục hỏi thăm về tin tức của Kim cương vương lão ngũ Đổng Ngôn. Cô lại là người thẳng thắn, xưa nay không giấu giếm ai điều gì. Cuối cùng ngay cả chuyện tờ báo tạp chí mà tổng giám đốc hay xem khi đi nhà xí, người qua đường cũng đều hiết hết… Bây giờ cô mới thấy lo lắng cho tiền đồ của mình ghê cơ.

“Không có sao?” Tổng giám đốc càng nói càng nhích lại gần, Hướng Uyển Đình thấy đến chóp mũi của mình cũng sắp chạm vào người kia rồi! A a a! Làm sao bây giờ? Rốt cục là tin nào? Đúng lúc đó, trong đầu bỗng dần hiện ra một tin tức bát quái gần đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hướng Uyển Đình tự giác đỏ lên:

“Tổng giám đốc… Cái này… Tôi biết là giả mà…”

Đổng Ngôn mặt không đổi sắc, nhìn người nào đó: Giả thì cô đỏ mặt làm gì?

“Là do mấy đứa mù lòa truyền tin thôi. Tôi chưa bao nghĩ đó là thật cả. Ngài yên tâm, tôi tuyệt đối không có bất cứ ý đồ không an phận nào với ngài cả!” Hướng Uyển Đình vừa nói vừa bày ra một vẻ mặt vô cùng kiên định, cuối cùng còn tự gật đầu thêm một cái.

Tôi tuyệt đối…. không có bất cứ ý đồ không an phận nào với ngài cả? Hình như có gì sai sai ấy. Như kiểu anh và cô đang không nói cùng một chuyện vậy.

“Bọn họ đồn gì?”

Cái loa nhỏ Hướng Uyển Đình bắt đầu tích cực hoạt động:

“À, giống như việc tôi là người không có kinh nghiệm lại được làm thư kí tổng giám đốc này, bọn họ nói là do quy tắc ngầm. Nói chắc chắn tổng giám đốc để ý tôi, cho nên mới chuyển từ bộ phận thiết kế lên đây, còn mang theo bên cạnh. Đúng rồi tổng giám đốc, ngài không biết sức tưởng tượng của bọn họ phong phú thế nào đâu, họ còn…” Hướng Uyển Đình đang nói hăng say, bỗng nhiên khi ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của tổng giám đốc gần như… Đen thùi lùi…

.”Bọn họ còn nói gì nữa?” Đổng Ngôn thâm thúy hỏi.

Chết rồi! Mặt tổng giám đốc cuối cùng cũng có biểu cảm rồi! Vẻ mặt mới tức giận làm sao! Thật là khủng khiếp a! 1,000 con fuck your mother lại bắt đầu chạy như bay trong đầu Hướng Uyển Đình! Nhất định là đầu óc cô bị nước vào mới có thể nói chuyện đó cho tổng giám đốc!

“Không… Không nói gì nữa…”

Sắc mặt Đổng Ngôn thay đổi liên tục, càng lúc càng đen hơn.

Hướng Uyển Đình bị đè vào góc tường kêu trời không thấu kêu đất không hay!

Đổng Ngôn lại hỏi có gì không thêm lần nữa, Hướng Uyển Đình thận trọng cân nhắc ba giây đồng hồ, cuối cùng cắn răng đưa ra một quyết định hết sức sai lầm: “Không nói.”

“Không nói thật sao?”

“Không nói… ưm ưm…”

Một giây sau, Đổng Ngôn cúi đầu xuống, niêm phong đôi môi mềm mại của Hướng Uyển Đình một cách vô cùng chuẩn xác.

Chương 7

Chờ nụ hôn dài này kết thúc, lớn như vậy mới lần đầu bị người khác hôn, đầu óc đã rơi vào trạng thái ngừng hoạt động!

Ai có thể nói cho cô biết, vừa xảy ra chuyện gì không?

Đổng Ngôn quay trở lại bàn làm việc, trên đó là một xấp văn kiện lộn xộn, anh lại cầm bút tiếp tục vẽ.

Hướng Uyển Đình tựa vào góc tường, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình. Nhưng cái tên mặt than kia chiếm tiện nghi của cô xong, sao lại có thể mặt không đỏ tim không loạn vậy, cứ như thể chưa có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục làm việc chứ? Xin hỏi hắn có biết hắn vừa làm việc tà ác đến mức nào với một thiếu nữ thuần khiết không?

“Tổng giám đốc!” Hướng Uyển Đình điều chỉnh tâm trạng một lúc lâu mới vọt tới bàn Đổng Ngôn.

“Có chuyện gì sao thư kí Hướng?”

Mợ! Hắn lại còn hỏi cô có chuyện gì? Chuyện mới xảy ra vài phút đồng hồ trước thôi? Mất trí nhớ cũng nhanh vậy à!

Hai gò má Hướng Uyển Đình ửng hồng: “Tổng giám đốc! Anh có biết anh vừa làm gì không?”

“Có. Nên….?”

Nên? Hướng Uyển Đình sắp tức điên lên rồi! Sao lại có người vô sỉ đến độ này, dù người đó rất tuấn tú, dù rất có khả năng……… Từ từ, giờ không phải là lúc nói cái này! Hướng Uyển Đình nín một lúc mới bất chấp hỏi: “Nên Tổng giám đốc ngài nói cho tôi biết, lời đồn nhảm bên ngoài là thật sao?”

“Hở?”

Hướng Uyển Đình hít sâu một hơi: “Không phải là Tổng giám đốc thích tôi sao?”

“Cạch.” Đổng Ngôn ném bút lên bàn, hai tay gác sau gáy, ung dung nhìn cô: “Cô cứ nói xem?”

Nói cái đầu anh ấy!

“Tổng giám đốc, điều này không đùa được!”

“Tôi không nói đùa.” Đổng Ngôn bình tĩnh nói.

Không phải đang đùa……. Vậy là…….

Tim Hướng Uyển Đình như dừng đập.

“Tôi đang trừng phạt cô.”

Ôi….. Cái gì? Trừng phạt???

Hướng Uyển Đình trợn tròn mắt, dáng vẻ như giờ mà không nói rõ ràng tôi bóp chết anh!

Đáy mắt Đổng Ngôn hiện lên chút do dự, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường: “Không phải truyền ra là tôi chơi quy tắc ngầm sao? Tôi làm thật luôn. Sợ à?”

Sợ chứ! Cô sợ muốn chết luôn! Hướng Uyển Đình gật đầu như giã tỏi.

“Tôi muốn cô nhớ kĩ, sau này còn đồn nhảm, còn trừng phạt nhiều hơn. Hiểu chưa?”

“Hiểu! Hiểu!” Hình như có cái gì đó không đúng!

“Tốt rồi, cô có thể ra ngoài.”

Hướng Uyển Đình nhận được lệnh, liền lăn ra ngoài. Nhưng vừa đến cửa, cô vẫn thấy có gì đó sai sai!

Tổng giám đốc quy tắc ngầm với cô rõ ràng không phải cô truyền đi mà? Sao lại trừng phạt cô! Cái tên bụng đen này không phải đen bình thường đâu! Quả thực oan cho cô quá!!

Đây là nụ hôn đầu của cô đó…….!

Chương 8

Hướng Uyển Đình quyết định từ chức.

Dù cô rất thiếu tiền, dù là cô cần công việc, nhưng cô cũng là thanh niên tam quan tốt, là thanh niên ngũ tứ* điển hình! Đối mặt với loại phúc hắn thế giới quan vặn vẹo như Tổng giám đốc, cô chọc không được lại không trốn nổi sao.

(*Tam quan, tức Thế giới quan, Nhân sinh quan, Giá trị quan.

Thanh niên Ngũ Tứ: đại khái là thanh niên tốt giống bên mình ấy bắt nguồn từ phong trào yêu nước Ngũ Tứ.)

Nếu Tổng giám đốc còn độc thân thì cô còn nghĩ đến chuyện phát triển tiếp……. nhưng hắn đã có bạn gái đẹp như tiên, giờ còn dùng cái lý do biến thái ấy để trêu chọc cô, quả thực là một tên cặn bã!

Chẳng qua Uyển Đình không dám từ chức thẳng thừng, không thể làm gì khác hơn là cưỡi lừa tìm ngựa. Vừa giữ khoảng cách với Đổng Ngôn, vừa tìm công ti khác, tùy thời rời đi ăn máng khác!

Rất nhanh sau đó, giáo sư đại học của cô giới thiệu cho cô công việc mới, chức vị vừa hay là thiết kế mà cô thích. Hướng Uyển Đình lấy sơ yếu lý lịch trước kia sửa sang lại cho tốt, cố ý xin nghỉ một ngày, chạy về trường học.

Đinh lão sư: “Uyển Đình à, ông chủ công ty này là học trò đắc ý của thầy. Con vào đó nhớ thể hiện cho tốt đấy!”

Hướng Uyển Đình vừa nghe người nọ là học sinh của thầy, cũng là đàn anh của cô, thầm nghĩ người mình chắc dễ nói chuyện, nộp đơn thành công không thành vấn đề! Nên càng cảm thấy chắc chắn, còn chưa nhìn thấy người đã nghĩ viết đơn từ chức như nào rồi.

Nhưng thư từ chức trong đầu vừa soạn một chữ, đã bị thực tế vô tình phá hủy.

“Đổng Ngôn, cô bé này chính là học sinh thầy muốn giới thiệu, Hướng Uyển Đình.” Giáo sư Đinh nhìn học trò đắc ý của mình trước mặt, cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng người khác vừa nhìn thấy sư huynh, trong lòng lại rỉ máu.

Mợ nó! Coi như là đang đóng phim cũng không trùng hợp đến thế này!

Đổng Ngôn nhìn thoáng qua cô, hỏi: “Là em muốn tìm công việc à?”

Trán Hướng Uyển Đình ứa mồ hôi lạnh: “Không phải, tôi….”

“Đúng vậy đó, công ty hiện giờ nó đang làm không được vui cho lắm nên muốn đổi hoàn cảnh.” Giáo sư Đinh trả lời, không quan tâm đến ánh mắt cầu cứu của hướng uyển đình: “Tiểu Đổng, công ty con không phải đang thiếu thiết kế sư sao? Con xem tác phẩm của cô ấy một chút đi.”

“Dạ.” Khóe miệng Đổng Ngôn nhếch lên: “Ngày mai phải làm việc đó. Hướng tiểu thư, mong cô đừng đi trễ!”

Hừ, muốn trốn sao? Hướng Uyển Đình, cô chết chắc rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.