Chỉ Mình Boss Yêu Em

Chương 3: Chương 3: Chương 9+10+11 end




Chương 9

Ngày hôm sau đương nhiên Hướng Uyển Đình không đi làm. Vào thời khắc mấu chốt này mà xuất hiện trước mặt tổng giám đốc, cô sống thêm được chắc? Thế là nghỉ bệnh, nghỉ đông, nghỉ hưu, cô viết một loạt vào đơn xin nghỉ xong thì tính được 15 ngày. Cô cho mình 15 ngày để tìm công việc mới, được làm vua thua làm giặc, quyết tâm một lần! Nhưng mà Hướng Uyển Đình vừa mới nghỉ ngơi được ba ngày, chị Minna đã gọi điện thoại tới. May mà không phải của tổng giám đốc.

“Thư ký Hướng, cô biết mấy ngày nay tổng giám đốc đi đâu không?”

“Hả? Tổng giám đốc không đi làm sao?” Mỗi ngày cô đều ở nhà làm CV, làm sao biết hành tung của tổng giám đốc được.

“Đúng thế, ba ngày nay ngài ấy không tới làm.” Minna nói, bỗng nhiên nhỏ giọng xuống, “Khai thật đi, hai người ở cùng nhau hả? Yên tâm, tôi sẽ tuyệt đối bảo mật!”

Trên trán Hướng Uyển Đình rơi xuống ba giọt mồ hôi. Đương nhiên không phải! Ông chủ có bạn gái mà. Cúp điện thoại xong, Hướng Uyển Đình vẫn thấy hơi lo lắng. Tuy rằng ông chủ đúng là rất đáng ăn đòn, mặt rất đơ… Nhưng mà nói chung hắn vẫn là ông chủ. Nếu như sự kiện cưỡng hôn lần trước chưa từng xảy ra…

Hướng Uyển Đình lật qua lật lại trong danh bạ, dựa theo nguyên tắc quan tâm dành cho đồng nghiệp, cô gọi một cuộc điện thoại cho tổng giám đốc. Điện thoại được kết nối rất nhanh, giọng của Đổng Ngôn có phần mệt mỏi. Vừa hỏi mới biết, Sử Thái Long máu lạnh bị ốm rồi. Vô cùng không khỏe.

“Tổng giám đốc, đi bệnh viện chưa?”

“Không ai đưa đi.”

“Thế uống thuốc chưa?”

“Không có thuốc.”

“Vậy nhà anh…”

“Nhà anh ở hồ Nam Uyển số 3 805.”

Ặc… Cô chỉ là muốn hỏi trong nhà có ai có thể chăm sóc anh ta không thôi mà! Nhưng nếu ông chủ đã mở lời, trong tình thế đặc thù như vậy, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo cao cả, Hướng Uyển Đình vẫn vội vã chạy tới.

Căn nhà xa hoa của Đổng Ngôn cũng lạnh lẽo như chính người đó vậy. Hướng Uyển Đình đi một vòng nửa ngày mà không tìm được số 3, cuối cùng đành phải gọi điện cho tổng giám đốc cầu viện.

“Đần thế!”

Đổng Ngôn đánh giá bằng hai chữ nhưng cũng kiên nhẫn giúp cô tìm ra phương hướng. Cánh cửa lớn công nghệ cao được mở ra, Đổng Ngôn mặc quần áo ở nhà đi tới. Tuy rằng vẫn là khuôn mặt lạnh băng vạn năm bất biến kia, nhưng cô không thể phủ nhận là, dù có là núi băng, tổng giám đốc cũng là núi băng yêu nghiệt.

Hướng Uyển Đình mang theo một đống túi lớn túi nhỏ cho Đổng Ngôn tự chọn.

Đổng Ngôn chỉ uống hai viên thuốc cảm rồi thúc Hướng Uyển Đình đi nấu cháo hoa.

Ồ? Cảm thấy đói bụng à, thế là khỏi bệnh rồi?

Hướng Uyển Đình tay chân lanh lẹ nấu một nồi cháo lớn, Đổng Ngôn ngồi trước bàn ăn, im im lặng lặng giải quyết ba bát lớn.

Hướng Uyển Đình nhìn đến sững sờ, bát lớn như vậy, người tham ăn vô địch như cô một bữa cũng không ăn được nhiều thế đâu a! Tổng giám đốc ngài bị bệnh thật hả?

“Tôi bị sốt.” Đổng Ngôn trịnh trọng trả lời. Hướng Uyển Đình vội lấy nhiệt kế ra, sau khi đo xong—— ồ! 37 độ 1.

Chương 10

“Tổng giám đốc, ngài có ý gì thế?” Hướng Uyển Đình cầm chiếc nhiệt kế, cuối cùng cũng không nhịn thêm được nữa.

Đổng Ngôn ăn xong bát cháo cuối cùng, lấy khăn tay lau miệng đầy ưu nhã: “Ý gì chứ?”

Hướng Uyển Đình xin thề, đời này cô ghét nhất chính là cái loại từ từ tốn tốn này đây, cô hỏi thêm câu nữa: “Tổng giám đốc, tôi là thư ký của anh, không phải bảo mẫu. Giờ tôi còn đang nghỉ phép, bởi vì lo lắng cho anh mà phải ngàn dặm xa xôi chạy tới xem, không phải để anh chơi đùa như thế!”

“Em lo lắng cho anh?”

“…”

Tổng giám đốc, anh chú ý đúng chỗ không thế?

“Dù sao đi nữa, anh không có chuyện gì là tốt rồi! Tôi đi trước, tổng giám đốc anh không cần tiễn!”

“Aiz!”

Đổng Ngôn đột nhiên đứng lên cản bước Hướng Uyển Đình, “Muốn đi nhanh như thế?”

Không thế thì sao? Nâng ly cùng nhau trò chuyện việc nhà với anh nữa à?

“Tôi còn có việc.”

“Việc gì?”

“Chuyện không liên quan tới anh!”

Mặt Đổng Ngôn đột nhiên lạnh hẳn, giọng điệu cũng trầm xuống: “Thư ký Hướng.”

“Đây!” Hướng Uyển Đình đáp theo phản xạ, sau khi nhận ra phản ứng của mình lại bực bội hét, “Tổng! Giám! Đốc! Xin anh đấy, tôi không muốn chơi trò ám muội này. Tôi là người chưa yêu bao giờ, không phải đối thủ của ngài đâu, ngài khai ân tha cho tôi đi”.

Hướng Uyển Đình ngu ngốc đến mấy cũng không thể không nhìn ra quan hệ của mình và ông chủ đã vượt qua mối quan hệ cấp trên cấp dưới đơn thuần, nếu cô vô ý trở thành tiểu tam thì tốt nhất phải cắt đứt ngay bây giờ.

“Lỗ tai nào của em nghe được anh đùa giỡn em chứ?” Đổng Ngôn hỏi lại.

“Ha.” Lần này đến lượt Hướng Uyển Đình cười gằn, “Thế chẳng lẽ anh muốn đặt mối quan hệ với tôi sao?”

Trên mặt Đổng Ngôn xuất hiện mấy tia vằn đỏ không dễ gì thấy được, ấp a ấp úng nói: “Cái này… Anh miễn cưỡng có thể suy nghĩ lại.”

“Thế thì xin hỏi đây là cái gì?” Hướng Uyển Đình nghiêm túc hỏi.

Đổng Ngôn nhìn theo hướng Hướng Uyển Đình chỉ tay, thấy bức ảnh trên giá sách. Trong hình là Đổng Ngôn và Lộ Tây cười vô cùng vui vẻ.

“Tổng giám đốc, bạn gái của ngài rất đẹp, hơn nữa nếu cô ấy có thể bao dung cho ngài như vậy… ừm… càng chứng tỏ đó là một cô gái rất thiện lương, ngài phải cố gắng đối tốt với người ta, chứ không nên trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài như thế!”

Trêu hoa ghẹo nguyệt! Ha, anh vốn là trung tâm nhật nguyệt vây quanh biết chưa! Đúng là xui xẻo, sao lại đi thích cô ngốc chứ!

“Hướng Uyển Đình, em ngớ ngẩn à?” Đổng Ngôn lau mồ hôi, bất đắc dĩ hỏi lại.

Đột nhiên Hướng Uyển Đình hống hét lên: “Xin gọi tôi là Thư ký Hướng!”

Giời ạ, không chỉ là cô ngốc, tính tình còn dữ tợn thế nữa.

“Quên đi!” Hướng Uyển Đình liếc nhìn chiếc ghế sa lon bên cạnh, phía trên để một số món đồ khó coi cô vừa nhìn đã thấy, chẳng qua là nhẫn nhịn không nói mà thôi, “Đừng nói nữa! Vốn tôi không muốn làm rõ chuyện này, nếu tổng giám đốc kiên trì như thế tôi buộc phải nói thẳng mà thôi. Tuy rằng trước kia tôi từng ôm ấp ảo tưởng với ngài, nhưng mà ngài nhìn lầm rồi, tôi không theo quy tắc ngầm, cũng không bao giờ làm tiểu tam! Dù người đó có là ngài cũng không chấp nhận! Còn nữa, phiền ngài lần sau xong việc thì thu dọn chứng cứ cẩn thận chút, nếu ngay cả đứa ngốc như tôi còn biết tối qua ngài làm chuyện tốt gì ở đây nữa kìa, tổng giáo đốc nên cố gắng tỉnh lại đi!”

Nói xong, Hướng Uyển Đình cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài.

Đổng Ngôn bị cô nói tới đầu óc mơ hồ, ở chỗ này tối hôm qua đã làm chuyện tốt gì… ? Đổng Ngôn chăm chú suy nghĩ một chút, mắt lướt một vòng quanh phòng cuối cùng rơi xuống ghế sa lông trong phòng khách – một chiếc quần lót màu hồng nhạt yên lặng nằm phía trên.

Chương 11

Sau ngày đó, Hướng Uyển Đình cũng không thấy Đổng Ngôn nữa

Đệ đơn từ chức, cô rời khỏi Ngải Mục. Ra đi một cách dứt khoát, số di động cũng thay đổi. Bản thân cô cũng không thể nói rõ được mình đang trốn tránh điều gì.

Sau khi từ chức, cô tới một công ty quảng cáo. Chức vụ là thư kí, coi như là hợp sở thích.

“Trợ lý Hướng, ngày mai cô đi khảo sát nội y đi.”

“Nội y?”

“Có vấn đề gì sao?”

“À thì… tôi không đi có được không…….?” Cô cùng cái thứ đồ này hình như không thể cắt đứt quan hệ được.

“Tôi không phát tiền lương cho cô thì có sao không?”

Ặc….. “Vậy cũng được ạ.”

Nếu trong một tháng mà thất nghiệp tới hai lần, nhất định sẽ bị mẹ đánh chết!

May mà…. Đây không phải Ngải Mộ.

Đi khảo sát cũng chẳng có chuyện gì để làm, Hướng Uyển Đình chán nản nhìn người mẫu đi lại. Vô tình lại nghĩ đến thời gian mình làm trâu làm ngựa sau cánh gà. Vốn tưởng đã thoát khỏi bể khổ, mình sẽ cảm thấy được giải thoát, nhưng hình như cũng không thật sự vậy…

“Thư kí Hướng.”

Xưng hô thế này đã một tháng không ai gọi rồi. Hướng Uyển Đình tò mò quay đầu lại, nhận ra người gọi cô là Đường Thiến. Lần này, cô ấy cũng là một trong mấy người mẫu nội y.

Chẳng qua Hướng Uyển Đình còn chưa kịp chào cô ấy, Đường Thiến đã lôi điện thoại ra: “Này, nhanh chân lên chút coi! Em tìm thấy cô ấy rồi!” Sau khi cúp điện thoại mới ra vẻ thấm thía nói: “Thư kí Hướng, cô chạy đi đâu vậy? Có biết anh tôi lo cho cô lắm không?”

Hướng Uyển Đình nghi ngờ nhìn Đường Thiến, do dự hỏi: “Anh của cô…….họ gì?”

Đường Thiến còn ngạc nhiên hơn so với cô: “Cô không biết Đổng Ngôn là anh trai tôi?”

Ngất mất, sao cô biết được? Chờ một chút? Đổng Ngôn là anh trai Đường Thiến? Không đúng……… “Nhưng cô họ Đường…”

“Đó là tên tiếng Anh của tôi viết lại. Trời ạ, giờ không phải lúc nói chuyện này! Làm sao, cô không thích anh tôi sao? Sao lại muốn chạy trốn?”

Hướng Uyển Đình có chút lúng túng: “Đường Thiến, cô hiểu lầm rồi, anh cô có bạn gái….” Nếu không phải là của Đường Thiến, vậy bộ áo lót kia là của người khác rồi.

“Làm gì có! Anh ấy vẫn thích cô mà, từ đại học đã bắt đầu thích cô rồi!”

Đùng, một tia sét đánh ngang qua.

“Cô nói gì cơ?”

“Trường cô nhiều học sinh như vậy, tại sao cả hai lần đều đề cử cô đến Ngải Mộ? Cô chưa từng thắc mắc sao?”

Gì chứ? Chẳng lẽ ngay từ đầu cô đã bị bán?

Nhưng sao lại có cảm giác ngọt ngào nhỉ?

Cơ mà cái áo lót kia……..

Đổng Ngôn chạy tới rất nhanh.

Rõ ràng là anh chạy rất nhanh, quần áo cũng chưa chỉnh lại gọn gàng. Nhưng dù có mồ hôi nhễ nhại đứng trước Hướng Uyển Đình, anh đã quay lại hình tượng cao quý lạnh lùng của mình: “Thư kí Hướng, anh cho em ba ngày về công ty báo cáo.”

“Nhưng em từ chức rồi.” Hướng Uyển Đình bình tĩnh nói: “Hơn nữa nếu anh không giải thích rõ chuyện cái áo lót kia là sao…. Dù anh có thầm mến em nhiều năm chăng nữa, em cũng không về!”

“Hướng Uyển Đình!” Cắn răng móc từ trong túi một túm vải đưa cho cô, hai mắt như có lửa: “Chưa từng thấy người nào ngốc như em cả! Đây là đồ anh đích thân thiết kế, cả thế giới này chỉ có một, vốn muốn…..”

“Muốn thế nào?”

“Muốn…..”

Đổng Ngôn mặt đỏ tai hồng, còn chưa tìm ra từ gì để nói, Hướng Uyển Đình đã xoay người, chạy về phía lối ra.

“Muốn tặng bạn gái của anh!” Đổng Ngôn hét to phía sau.

Song Hướng Uyển Đình lại càng chạy nhanh hơn. Làm sao bây giờ? Không nhịn nổi nữa rồi! Cô muốn cười to lên quá!

Đổng Ngôn phía sau cũng gấp rút chạy theo: “Chờ một chút! Nếu em không tin thì nhìn một chút đi! Cái áo này là cup A đấy! Cup A!”

Đệch! Cả người Hướng Uyển Đình cứng đờ.

Đổng Ngôn nhanh chóng chạy tới, thuận thế ôm cô vào lòng.

“Đừng chạy nữa, trở lại đi.”

Hướng Uyển Đình tựa vào người Đổng Ngôn, trong lòng cười hạnh phúc, ôm chặt như vậy, cô có thể đi đâu chứ?

Còn nữa, lần sau xin đừng mang chuyện ngực cô nhỏ nói trước nhiều người như vậy được không! Rất mất mặt!

The End

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.