Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Mấy người ra ngoài, tôi kiểm tra!”
“À à à, được được!” trợ lý Trương tỉnh táo lại, phản xạ có điều kiện đi vè phía cửa, đi được một nửa, anh ta nhìn thấy tạ bác sĩ và em họ của Hàn Kinh Niên vẫn còn đứng ở trong phòng không đi, lại rút lui trở về, mỗi tay túm một người nhanh chóng rời đi.
Cửa đóng lại, một giây sau Hàn Kinh Niên đã đi về phía Hạ Vãn An: “Cô tới hay tôi tới?”
Hạ Vãn An chớp chớp mắt, tạm thời chưa kịp phản ứng Hàn Kinh Niên đang nói gì.
Hàn Kinh Niên đứng ở trước mặt cô thấy cô không có phản ứng, lại mở miệng: “Tôi nói, cô tự cởi quần áo, hay là tôi cởi giúp cô?”
Khuôn mặt của Hạ Vãn An chợt đỏ lên, cô vội lắc đầu, theo bản năng lui về sau nửa bước: “Không cần, tôi không sao... Tôi thật sự...”
Hạ Vãn An ấp úng còn chưa nói hết lời, dường như Hàn Kinh Niên đã mất sạch sự nhẫn nại, trực tiếp đưa tay, kéo cô vào trong ngực một phtas, không chờ cô có phản ứng, đã đưa tay kéo khóa váy cô ra, cởi lễ phục trên người cô xuống.
Hạ Vãn An theo bản năng muốn chạy trốn, cô theo bản năng đưa tay đi túm lễ phục, ý đồ tránh thoát khỏi anh, chỉ là đầu ngón tay của cô vừa chạm vào váy, Hàn Kinh Niên đã xoay người cô lại, nhìn ra sau lưng cô...
Ánh mắt của Hàn Kinh Niên nhàn nhạt, khi chạm vào tấm lưng cô, trong nháy mắt sửng sốt.
Hạ Vãn An ý thức được rốt cuộc mình vẫn chậm một bước, cả người cứng đờ, triệt để ngẩn người tại chỗ.
Anh... đã thấy mảng máu bầm lớn sau lưng cô rồi sao?
Đầu ngón tay Hạ Vãn An không kìm được dùng sức nắm chặt cổ áo lễ phục.
Hàn Kinh Niên không mắt chớp nhìn chằm chằm tấm lưng của Hạ Vãn An một lúc lâu, mới hồi phục lại tinh thần.
Toàn bộ tấm lưng cô toàn vết máu bầm, có nhiều chỗ là màu tím sậm... Lúc cô vừa mới ngã xuống đất, chắc đã va vào sau, có chỗ còn thấm ra máu...
Hàn Kinh Niên không mắt chớp nhìn chằm chằm tấm lưng nhìn thấy mà giật mình của Hạ Vãn An, mới hồi lại phục tinh thần.
Ngoại trừ chỗ chảy máu, những chỗ khác đều là vết thương cũ... có điều vết máu bầm vẫn chưa tan, chắc là không lâu lắm, có lẽ mới xảy ra gần đây... Đầu tuần anh trở về nhà, lúc ấy cô vẫn còn chưa bị thương, cho nên là chuyện xảy ra mấy ngày nay sao?
Bị thương nặng như vậy, chắc là phải vào viện đúng không? Nhưng anh... Lại hoàn toàn không biết?
So với Hàn Kinh Niên, Hạ Vãn An có phản ứng trước, cô nhẹ nhàng đi về phía trước một bước, cầm váy lên, che đi vết thương chồng chết sau lưng.
Động tác của cô đánh thức Hàn Kinh Niên.
Anh nhìn cô hồi lâu, mới giật giật: “Sao lưng cô lại bị thương?”
Hình như từ khi anh và cô kết hôn đến nay, đây là lần đầu tiên anh hỏi chuyện liên quan đến cô...
Hạ Vãn An hơi bất ngờ, có chút khó tin, cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Hàn Kinh Niên một chút, sau đó cười nhàn nhạt, như thể vết thương ki ở trên người mình, vừa như không có chuyện gì kéo khóa váy, vừa hời hợt trả lời: “Chỉ là không chú ý, không cẩn thận bị đập một cái.”
Dừng một chút, Hạ Vãn An lại bổ sung một câu: “Bây giờ cũng đã đỡ rồi.”
Hàn Kinh Niên không nói chuyện, chỉ nhìn cô.
Hạ Vãn An không chắc chắn ánh mắt của anh có ý gì, bị anh nhìn rất bất an, nàng bứt rứt nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó liền lại mở miệng: “Cái đó, phía dưới còn có rất nhiều việc chờ anh đi làm, anh cứ đi làm việc của anh đi... Tôi, tôi...”
Cô muốn nói không cần phải để ý đến tôi, nhưng lời đến khóe miệng, cô phát hiện anh chưa từng quan tâm cô.