Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong lúc nhất thời Hạ Vãn An không biết tiếp theo nên nói gì, ấp úng nói “Tôi” vài tiếng, liền ngừng lại.
Không khí trong phòn trở nên rất xấu hổ.
Hạ Vãn An thấy Hàn Kinh Niên đứng ở trước mặt mình, từ đầu đến cuối không có dấu hiệu muốn rời khỏi, vì làm dịu cục diện giằng co này mà bắt đầu suy nghĩ.
Bên dưới không còn cần cô nữa, anh đã không đi, hay là cô mượn cớ về nhà?
Hạ Vãn An nghĩ xong, liền mấp máy môi: “Tôi...”
Cô còn chưa nói hết câu, Hàn Kinh Niên đột nhiên quay đầu, nói về phía cửa: “Đi vào đi!”
Cửa mở ra, hai mắt trợ lý Trương sáng lên, vẻ mặt không kịp chờ đợi để hóng chuyện ló đầu vào: “Hàn tổng, xin hỏi có chuyện gì không?”
“Gọi Tạ Lâm đến đây.”
“Được được được.” Trợ lý Trương không dám ló vào nữa rụt đầu ra, vươn tay túm lấy Tạ Lâm, đẩy cửa ra, xông vào trong phòng: “Hàn tổng, bác sĩ Tạ đã đến, xin hỏi ngài có gì dặn dò?”
Đi vào cùng hai người, còn có em họ của Hàn Kinh Niên.
Sau khi Tạ Lâm đứng vững cơ thể, nói: “Hàn tổng.”
Biểu cảm trên mặt Hàn Kinh Niên không có gì thay đổi, sau khi nhìn thấy Tạ Lâm, chỉ ném ra bốn chữ: “Chữa khỏi tấm lưng!”
Giọng điệu cứng rắn, mang theo sức mạnh không thể phản kháng, điển hình cho phong cách của Hàn Kinh Niên.
Trợ lý Trương thấy trong phòng không còn chuyện gì của mình, bèn lấy nắm hạt dưa trong túi, tràn đầy phấn khởi chuẩn bị cắn hạt dưa.
Hai được hai hạt, anh ta nhìn thấy tiểu thư nhỏ đang nhìn mình, bèn cực kỳ rộng lượng cho tiểu thư nhỏ một nửa số hạt dưa, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư nhỏ, cô muốn ăn không?”
Em họ của Hàn Kinh Niên nhẹ gật đầu, nhận hạt dưa, đứng cùng trợ lý Trương cắn hạt dưa, xem diễn biến mới nhất.
Tạ Lâm đi đến trước mặt Hạ Vãn An: “Phu nhân, xin cô hãy kéo khóa xuống, để váy xuống một chút, tôi khám cho lưng cô.”
Thật ra nếu kéo khóa, chỉ cần giữ trước ngực là váy sẽ không rơi xuống, cũng sẽ không lộ hàng, Hạ Vãn An không hề thấy yêu cầu này của Tạ Lâm quá đáng, cô còn chưa đồng ý để Tạ Lâm khám cho mình hay không, cô còn chưa kịp có phản ứng gì, Hàn Kinh Niên ở bên cạnh lại đột nhiên cứng rắn mở miệng: “Không cho phép!”
Trợ lý Trương nghe vậy, cả người hưng phấn suýt nữa nhảy lên tại chỗ, đã đến đoạn cao trào rồi!
Tạ Lâm buồn bực nhìn thoáng qua Hàn Kinh Niên: “Không cho phép cái gì?”
Giọng nói của Hàn Kinh Niên vẫn lạnh như băng: “Là không cho phép.”
Bây giờ Tạ Lâm mới hiểu được ý của anh, đây là không cho phép phu nhân kéo khoá, không cho phép phu nhân kéo váy xuống một chút, không cho phép anh ta nhìn lưng... Đã không cho phép, vậy còn bắt anh ta khám cái lông gì!
“Hàn tổng, tôi chỉ xem bệnh cho phu nhân, mà lại phu nhân bị thương ở phía sau lưng, nếu như ngài không cho phép cô ấy buông váy ra chút, tôi cũng không có cách nào khám được...”
“Đó là vấn đề của anh, anh hãy tự nghĩ biện pháp giải quyết, tóm lại tôi nói không cho phép là không cho phép!”
Nói dễ nghe là bá đạo, nói khó nghe đây là không thèm nói lý... Tạ Lâm bất đắc dĩ nhìn về phía trợ lý Trương bên cạnh.
Lần nào cũng như thế này, còn chưa ăn đã dưa, đã phải đi ra thu dọn cục diện rối rắm... Trợ lý Trương mệt mỏi cắn hạt dưa cuối cùng trong tay, sau đó liền cười tủm tỉm dùng giọng thương lượng mở miệng nói: “Hay là như vậy đi, bác sĩ Tạ, anh bảo bác sĩ nữ tốt nhất chỗ anh đến khám cho phu nhân, Hàn tổng, ngài thấy như vậy có được không?”