Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Không thể.” Hàn Kinh Niên gần như không do dự đã bác bỏ đề nghị của trợ lý Trương.
Không thể? Sao lại không thể?
Trợ lý Trương tận tình nói tiếp: “Hàn tổng, là bác sĩ nữ, bác sĩ nữ, mà còn là bác sĩ nữ tốt nhất dưới tay bác sĩ Tạ, chắc chắn không hề kém bác sĩ Tạ bao nhiêu, đúng không? Bác sĩ Tạ?”
Tạ Lâm nhìn trợ lý Trương liều mạng nháy mắt cho mình, cố mà nhẹ gật đầu.
Trợ lý Trương: “Ngài xem, Hàn tổng, bác sĩ Tạ đã bày tỏ như vậy, ngài còn có gì không yên lòng? Cho nên, Hàn tổng, để bác sĩ Tạ lập tức gọi điện thoại được không?”
“Không thể, quá chậm.”
Không thể, quá chậm? Ý là tạm thời gọi một bác sĩ tới khám bệnh cho phu nhân là quá chậm? Có sẵn bác sĩ ngài không cho khám, gọi bác sĩ khác ngài lại chê quá chậm, rốt cuộc ngài muốn kiểu gì? Trợ lý Trương buồn đến nỗi không còn muốn ăn hạt dưa.
Hạ Vãn An thấy vì mình mà khiến trợ lý Trương và bác sĩ Tạ khó xử thành thế này, quả thực không đành lòng: “vết thương sau lưng tôi đã không có gì đáng ngại nữa rồi, thật sự không cần phiền toái gọi bác sĩ khác đến như vậy, lại nói khoa phụ sản cũng còn có bác sĩ nam mà, chức trách của bác sĩ là chăm sóc người bị thương, trong mắt của bọn họ không có phân biệt giới tính, cho nên tôi cảm thấy để bác sĩ Tạ khám cũng được, nếu không tôi sẽ không khám nữa, mà lại tôi cảm thấy hàng động vừa rồi của anh là không tôn trọng bác sĩ...”
Hạ Vãn An càng nói, càng cảm thấy bầu không khí trong phòng có điểm gì là lạ, nhất là trợ lý Trương một mực hé miệng về phía mình, mãi đến khi nói xong câu cuối cùng, cô mới phản ứng được, trợ lý Trương đang muốn mình ngậm miệng.
Cô nói sai sao?
Hạ Vãn An nuốt chữ “Tạ” còn sót lại vào, nhìn về phía Hàn Kinh Niên.
Cô còn chưa thấy rõ nét mặt của Hàn Kinh Niên có gì khác thường, chỉ nghe thấy anh mở miệng: “Tạ Lâm, xin lỗi.”
Xin xin xin xin lỗi?
Tạ Lâm và trợ lý Trương đồng loạt mở to hai mắt, nhìn Hàn Kinh Niên như nhìn người xa lạ.
Thế giới này thật sự quá quá quá quá ảo diệu rồi? Mặt trời mọc lên từ phía tây sao sao? Hàn tổng mà cũng nói xin lỗi à?
Hạ Vãn An cũng khá bất ngờ, vừa rồi cô chỉ đơn thuần thấy cục diện giằng co không thể khống chế, phát biểu một chút ý kiến của mình, kết quả không ngờ Hàn Kinh Niên lại nói xin lỗi với bác sĩ Tạ...
Anh đã nói xin lỗi, vậy đã nói rõ, anh đang nhượng bộ đúng không?
Nghĩ đến đây Hạ Vãn An lại thử mở miệng: “Vậy tôi đi thay quần áo, sau đó để bác sĩ Tạ khám cho tôi nhé?”
Hàn Kinh Niên không nói chuyện, nhưng do dự mấy giây, vẫn khẽ gật gật đầu.
Trợ lý Trương thấy chuyện này được phu nhân giải quyết nhẹ nhàng như vậy, sẹo lành quên đau quay lại bên cạnh tiểu thư nhỏ, tiếp tục lấy hạt dưa xem kịch.
Hạ Vãn An nhanh chóng thay xong quần áo, bác sĩ Tạ dùng tốc độ nhanh nhất vội vã nhìn thoáng qua phía sau lưng Hạ Vãn An, sau đó liền nhìn về phía Hàn Kinh Niên: “Lúc trước chắc phu nhân đã bị thương rất nghiêm trọng, hiện tại lại bị thương lần nữa, chỉ xem thôi không thể chắc chắn được có ảnh hưởng đến xương hay không, cho nên, phu nhân vẫn cần đi với tôi đến bệnh viện một chuyến, làm kiểm tra.”
Tiệc tối bên dưới vẫn còn chưa kết thúc, Hàn Kinh Niên thân làm chủ nhân khẳng định không cách nào đi được, trợ lý Trương xung phong nhận việc: “Hàn tổng, tôi đưa phu nhân đi nhé.”
Hàn Kinh Niên “Ừ” một tiếng, cho phép, sau đó nhìn thoáng qua Hạ Vãn An bên cạnh cúi đầu yên lặng chỉnh lại quần áo, không nói gì nữa, trực tiếp rời đi.