Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc trợ lý Trương quay lại khách sạn Tứ Quý, tiệc tối đã tàn.
Anh ta cầm thẻ phòng quẹt tầng cửa phòng cao nhất, lúc đi vào, trong phòng yên tĩnh lạ thường, ánh sáng rất tối, chỉ có ánh đèn ở cửa sáng lên, anh ta thấy trước bàn sách không ai, tưởng rằng Hàn Kinh Niên nghỉ ngơi, vừa định yên lặng lui ra ngoài hôm sau lại tìm đến anh, kết quả là dưới ánh sáng trước cửa sổ sát đất thấy Hàn Kinh Niên, anh đứng ở đó không nhúc nhích, nhìn như một pho tượng.
“Hàn tổng.” Trợ lý Trương không còn định rời đi nữa, đi về phía trước hai bước.
Hàn Kinh Niên không có phản ứng.
“Hàn tổng, tôi đã trở về.”
Đợi đến khi trợ lý Trương dừng ở sau lưng Hàn Kinh Niên, mở miệng, Hàn Kinh Niên quay đầu nhìn anh ta một cái, có điều rất nhanh, ánh mắt lại rơi ra phía sau anh ta, như đang tìm kiếm điều gì.
Trợ lý Trương nhìn thấy phản ứng này của Hàn Kinh Niên, thoáng hiểu được ý anh: “Hàn tổng, phu nhân đã về nhà.”
Hàn Kinh Niên thu lại ánh mắt nhìn về phía cửa, không nói chuyện.
Trợ lý Trương thấy nét mặt anh không có gì lạ nữa, biết mình đã phỏng đoán đúng tâm tư của anh, tiếp tục nói: “Bác sĩ Tạ kiểm tra rất nghiêm túc cho phu nhân, đêm nay không bị thương ở đâu, chỉ là vết thương cũ chưa lành cộng thêm vết thương mới nên nhìn hơi doạ người.”
“Bác sĩ Tạ cũng kê thuốc cho phu nhân, đều là tốt nhất thuốc, nói là có tác dụng lưu thông máu giảm bầm tím, bác sĩ Tạ còn nói với phu nhân, chỉ cô ấy bôi thuốc đúng giờ, sẽ không để lại sẹo, bảo phu nhân cứ việc yên tâm.”
“Có điều...” Trợ lý Trương nói đến đây dừng một chút, anh ta cũng không chắc rốt cuộc có phải mình nhiều lời hay không, nhưng chần chờ một chút, anh ta vẫn lựa chọn nói tiếp: “... Bác sĩ Tạ nói, nhìn tình hình của vết thương cũ phía sau phu nhân, lúc ấy chắc bị thương rất nghiêm trọng, với vết thương đó, chắc là đã nghỉ ngơi trong bệnh viện một khoảng thời gian... Bác sĩ Tạ còn nói, vết thương đó không gây ra mất mạng, không để lại di chứng gì đã là phúc lớn mạng lớn...”
“Nói đi cũng phải nói lại, thật sự kỳ lạ, phu nhân bị thương, sao lại có thể không có chút tin tức nào được? Mà lại... mấy ngày trước phu nhân còn gọi điện thoại đến, chẳng phải nói cô ấy đi công tác sao? Trong khoảng thời gian này chúng ta còn gặp anh trai của phu nhân, nhìn dáng vẻ của anh ta, không giống dáng vẻ cảm kích, chẳng lẽ phu nhân bị thương, không nói cho ai sao?”
Đầu ngón tay Hàn Kinh Niên khẽ run một cái, quay đầu nhìn thoáng qua trợ lý Trương.
Trợ lý Trương nhận ra hình như mình nói nhiều hơn bình thường, vội vàng ngậm miệng chào: “Hàn tổng, nếu không còn chuyện gì, tôi sẽ đi trước, thời gian không còn sớm, ngài cũng hãy nghỉ ngơi sớm một chút.”
Hàn Kinh Niên không để ý tới anh ta.
Trợ lý Trương nhanh chân chuồn đi.
Chỉ là anh ta còn chưa chuồn tới cửa, Hàn Kinh Niên đã gọi anh ta lại: “Cậu đi tra đi.”
“Gì ạ?”
“Chuyện liên quan đến việc cô ấy bị thương, cậu hãy đi điều tra đi.”
“À à, được được.”
Trợ lý Trương lên tiếng xong, thấy Hàn Kinh Niên không để ý tới mình, lại quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, anh ta nhìn anh chằm chằm một lát, cứ cảm thấy anh hơi khác so với bình thường, nhưng anh ta lại không nói ra được là khác ở chỗ nào, sau đó liền kéo cửa, lặng lẽ đi.
. . .
Ngày tiếp theo, vẫn như cũ từ sáng sớm đã bắt đầu bận bịu, mãi đến tám giờ tối, Hàn Kinh Niên mới xem như làm xong.
Cho dù cả ngày bận từ sáng đến tối, trên đường trợ lý Trương lái xe chở Hàn Kinh Niên rời khỏi khách sạn lớn Bắc Kinh, Hàn Kinh Niên vẫn không ngừng nghe điện thoại.
Vất vả lắm trong xe mới yên tĩnh trở lại, cuối cùng trợ lý Trương mới có thể mở miệng nói: “Hàn tổng, chuyện hôm qua ngài bảo tôi điều tra đã có kết quả rồi.”