Chỉ Muốn Sống Bên Cạnh Anh

Chương 37: Chương 37: Đơn thuần trở về ở (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đúng vào lúc này, điện thoại trong tay Hàn Kinh Niên lại vang lên.

Trợ lý Trương thức thời ngậm miệng, muốn đợi Hàn Kinh Niên nghe xong rồi nói.

Ai ngờ một giây sau, anh ta xuyên qua kính chiếu hậu trông thấy rõ ràng Hàn Kinh Niên không hề chớp mí mắt trực tiếp cúp điện thoại.

Trợ lý Trương kinh ngạc, miệng há đến nỗi có thể nhét vào một quả trứng gà.

Anh ta trợn mắt há hốc mồm chữ “O” một hồi lâu, mới mở miệng nói trong ánh mắt mất kiên nhẫn của Hàn Kinh Niê: “Phu nhân bị thương vào thứ hai, được đưa vào bệnh viện nhân dân, y tá chăm sóc phu nhân nói, có người gọi xe cứu thương đưa phu nhân đến bệnh viện, lúc ấy là giữa trưa, tới tận đêm khuya phu nhân mới tỉnh lại, hôn mê khoảng tầm sáu, bảy tiếng, y tá còn nói, phu nhân ở trong bệnh viện năm ngày mới xuất viện...”

Hàn Kinh Niên đột nhiên hỏi một câu hỏi vô cùng khó hiểu: “Cô ấy gọi điện cho cậu vào thứ mấy?”

“Ây...” Bởi vì mỗi ngày quá nhiều chuyện, trợ lý Trương nhất thời không nhớ ra được, anh ta suy nghĩ trong chốc lát: “... Vào đầu tuần, hình như là...”

Nói đến đây trợ lý Trương đột nhiên tạm dừng, một lát sau, anh ta mới khiếp sợ mở miệng: “... Phu nhân gọi điện thoại cho tôi vào tối thứ hai... Phu nhân nói cô ấy tạm thời có việc phải đi công tác, trên thực tế, phu nhân bị, bị, bị thương vào viện sao?”

“Thế nhưng vì sao phu nhân phải nói dối đây? Cô ấy...”

Trợ lý Trương còn chưa nói hết lời, anh ta đã cảm giác được bầu không khí trong xe trở nên là lạ, bèn lập tức ngậm miệng yên tĩnh trở lại.

Xe nhẹ nhàng lái về phía trước.

Hàn Kinh Niên ngồi trên chỗ ngồi phía sau xe, nét mặt lạnh nhạt nhìn qua cửa sổ xe, từ đầu đến cuối không hề mở miệng.

Trong tay anh cầm điện thoại, không ngừng có điện thoại gọi đến, anh cũng không hề nhận nghe.

Không biết xe đã lái đi được bao xa, trong đầu của anh đột nhiên hiện lên, ngày đó anh ở trước bàn làm việc trợ lý, lúc nghe, cứ cảm thấy âm thanh của cô có điểm gì là lạ, anh muốn hỏi, nhưng cuối cùng anh tưởng rằng mình nghe lầm, liền cúp điện thoại... Bây giờ suy nghĩ lại, khi đó chắc cô bị thương rất đau nên âm thanh mới run run như thế đúng không?

Từ đầu đến cuối trên mặt Hàn Kinh Niên không có quá nhiều biểu cảm, nhưng đầu ngón tay anh cầm di động lại hơi dùng sức, nắm đến trắng bệch.

. . .

Hôm nay Hạ Vãn An tan làm muộn nửa tiếng, cộng thêm trên đường bị ách tắc, về đến nhà đã tầm gần bảy giờ đồng hồ.

Đợi nấu xong cơm, bày ra trên bàn ăn, đã là 8:30.

Cô giống như ngày thường, vẫn bày ra hai bộ bát đũa, sau đó đẩy về phía trước, không quên múc cho đối diện mình một bát canh.

Hạ Vãn An không đói lắm không ăn được bao nhiêu đã để chén xuống đũa.

Cô nhìn thoáng qua thời gian còn sớm, không vội thu dọn, ngồi trước bàn ăn, dùng đũa dính nước tự do viết mấy chữ lên bàn ăn.

Ở cửa đột nhiên có âm thanh truyền đến, Hạ Vãn An ngạc nhiên đầu ngón tay run một cái, đũa rơi trên mặt đất.

Lúc cô cúi người đi nhặt, nghĩ có thể đi thẳng vào căn nhà này như vậy, ngoại trừ cô ra thì chỉ còn lại chủ nhân của căn nhà này - Hàn Kinh Niên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.