Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Số điện thoại...
Trên mặt Hàn Kinh Niên không có biến đổi biểu cảm quá lớn, nhưng nét mặt lại âm trầm.
Người phụ nữ trung niên không chú ý ánh mắt của anh, thấy anh không nói lời nào, tưởng rằng anh bận không muốn giúp, lại mở miệng: “Tiên sinh, chuyện này liên quan đến chung thân đại sự của cô gái ấy, dù cô gái ấy không liên quan gì đến anh, nhưng dầu gì cũng là khách thuê của anh, anh cũng không đành lòng nhìn thời thanh xuân tốt đẹp của cô ấy bị uổng phí đúng không?”
Lần này, Hàn Kinh Niên không chỉ mắt lạnh, mà ngay cả sắc mặt cũng khó coi.
“Tiên sinh, sắp đến bãi đậu xe dưới đất rồi, tôi còn phải đưa con tôi đi học, anh xem...”
Người phụ nữ trung niên còn chưa nói hết lời, cửa thang máy đã mở ra, Hàn Kinh Niên nhấc chân bỏ đi.
“Tiên sinh...” Người phụ nữ trung niên chưa từ bỏ ý định lại gọi Hàn Kinh Niên một tiếng, thấy anh không hề có dấu hiệu dừng lại, nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, nhịn không được lầm bầm câu: “Tiên sinh này đúng là người tâm địa lạnh lùng, ngay cả số điện thoại cũng không cho...”
Bà ấy vừa nói xong, Hàn Kinh Niên rời đi, lại lui về, đọc một dãy số cho bà ấy.
Người phụ nữ trung niên ngẩn người, ý thức được anh nói gì, vội vàng cầm điện thoại di động lên ghi lại.
Đợi bà ấy ngẩng đầu, đang chuẩn bị nói tiếng “cảm ơn”, Hàn Kinh Niên đã đi xa.
. . .
Cách kính chắn gió, trợ lý Trương liếc mắt đã thấy được Hàn Kinh Niên mặt đen đi tới.
Cái này. . . Mới sáng sớm ai đã trêu chọc anh rồi?
Trong lòng Trợ lý Trương lo sợ, theo bản năng liền tắt bài “Đốt cháy Calorie của tôi”, xuống xe, muốn bao nhiêu ngoan thì ngoan bấy nhiêu chạy tới kéo cửa sau xe ra.
Trên đường lái đi công ty, điện thoại của Hàn Kinh Niên vang lên ba lần, sau đó là âm thanh nhắc nhở có tin nhắn.
Trợ lý Trương một mực âm thầm quan sát Hàn Kinh Niên phát hiện trong lúc tin nhắn đến, sắc mặt Hàn Kinh Niên càng lúc càng dọa người.
Đợi đến khi xe dừng ở bãi đậu xe dưới đất của công ty, áp suất quanh người Hàn Kinh Niên đủ để đóng băng cả một tòa nhà.
Bởi vì cách cuộc họp rất gần, cho nên trợ lý Trương đi theo máy làm lạnh di động Hàn Kinh Niên này đến thẳng phòng họp.
Vốn ở ngoài cửa phòng họp vẫn còn tương đối náo nhiệt, bởi vì Hàn Kinh Niên xuất hiện, lập tức vô cùng yên tĩnh.
Trợ lý Trương đối mặt với ánh mắt cả mọi người không ngừng lén đưa tới hỏi thăm rốt cuộc Hàn Kinh Niên bị làm sao, mang theo vẻ mặt “đừng hỏi tôi tôi cũng rất tò mò” nhún vai.
Có lẽ là tất cả mọi người sợ không cẩn thận dính lửa, trong lúc họp, mỗi người nói chuyện đều rất cẩn thận.
Nhưng trợ lý Trương phát hiện, Hàn Kinh Niên khi họp chưa từng thất thần, trong toàn bộ cuộc họp này lại không online.
Ngay cả lúc cuộc họp kết thúc, vẫn là anh ta nhắc nhở Hàn Kinh Niên, Hàn Kinh Niên mới hoàn hồn: “A” một tiếng, sau đó để lại câu “Tan họp”, rời khỏi phòng họp.
Trở lại văn phòng thư ký, trợ lý Trương sắp xếp xong lịch trình làm việc cả ngày cho Hàn Kinh Niên xong, gõ cửa phòng anh.
Anh ta gõ nhiều lần, cũng không ai mở cửa, thế là trợ lý Trương bèn tự tiện chủ trương đẩy cửa ra, đi vào.
Chờ anh ta tới gần, anh ta mới phát hiện, Hàn Kinh Niên ngồi trước bàn làm việc, không phải đang xem văn kiện mất ăn mất ngủ, mà là đang xem tin nhắn điện thoại.
Trợ lý Trương ỷ vào thị lực 5. 2 của mình, nhìn thấy rõ nội dung tin nhắn.
“Vị tiên sinh này họ Dương, tiến sĩ Dương là người mới du học về, lấy được hai bằng tiến sĩ ở nước Mỹ đấy, năm nay vừa về nước, có nhà có xe ở Bắc Kinh, tiền lương 5W+, ngoại trừ tuổi hơi lớn một chút, không có khuyết điểm khác.”