【 Dương gia thì sao, họ sống chết đâu liên quan gì đến tôi? Nhân lúc Tiêu Long Vũ không ở đây, đi cùng anh ta đi. Anh ta không bằng Tiêu Long Vũ sao?】
Editor: đỗ béo
Betor: mèomỡ
Đỗ Phương.
Sự hoảng hốt dần biến mất, sự tuyệt vọng vô tận một lần nữa bao phủ lấy tôi.
Người của Phá Quân Tư dần lấy được ưu thế, từng tên giết người ngã xuống.
Trong khí nóng kinh người, Đỗ Phương đứng trước đám cháy, như Tu La bước ra khỏi địa ngục. Tôi vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy tay phải anh ta bỗng động đậy, tia chớp sáng hiện lên, vô số cây ngân
châm được bắn ra, tốc độ cực nhanh. Ngay lập tức, mấy người làm còn lại
và người của Phá Quân Tư điên cuồng phun máu, ngã xuống.
Tôi không chịu nổi hét lên, nhớ đêm đó trong ánh lửa trên núi, anh ta cũng dùng chiêu này giết mấy tên đánh lén xung quanh.
Cuối cùng, chỉ còn lại một người đàn ông không bị trúng ám khí. Người đó
cười lạnh đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo: “Quả nhiên là Nguyệt Bạch công tử
Đỗ Phương, ám khí châm độc xuất thần nhập hóa, Tư Đồ Lượng bội phục!”
Mặt Đỗ Phương không biểu cảm nhìn anh ta, như đang nhìn một người chết.
Tôi vẫn đứng như trời trồng, trong lòng cuồn cuộn cảm xúc như hận thấu
xương, lại như tuyệt vọng. Cho đến khi Tiêu Long Vũ đứng bên cạnh bỗng
che ngực, ngã xuống.
Anh ta nhắm mắt, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi
lạnh chảy từ trán xuống. Tôi ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của anh ta, bỗng nhớ ra, bệnh này. . . . . . Giống hệt năm đó khi lần đầu tiên gặp
Quý Lãng ở núi Thanh Trừng.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tôi mờ mịt hỏi bản thân.
Tôi còn chưa lấy lại tinh thần, phía trước đột nhiên bay tới mùi máu tanh
nồng nặc, ngay sau đó một ánh sáng chợt lóe lên, lòng tôi trống rỗng.
Không thấy Đỗ Phương đâu nữa.
Tôi như nghe thấy câu nói nhẹ nhàng cuối cùng của Tiêu Long Vũ, đảo mắt đã bị gió thổi tan.
“A Tâm, đừng sợ.”
————
Khi Tư Đồ Lượng còn đang do dự, tôi đã xông vào đám cháy, men theo mùi máu tanh chạy theo hướng Đỗ Phương bỏ chạy.
Nhất định phải đuổi theo anh ta. Nhất định phải đuổi theo. Nếu không tất cả sẽ trễ mất.
Trong lòng tôi nghĩ như vậy.
Cho đến khi ánh mặt trời le lói, cuối cùng tôi cũng ngăn được anh ta lại
trong khu rừng ngoài hoàng thành. Anh ta đi một mình, không có Tiêu Long Vũ bên cạnh.
“Vì sao?”
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta.
Cho dù bàn tay đầy máu tươi, dung mạo của anh ta vẫn đẹp lóa mắt như trước. Lông mi như cánh bướm rủ xuống, che khuất đôi mắt đen mê hồn. Khoảnh
khắc đó, tôi không nhìn thấy ánh mắt anh ta. Chúng tôi không nói gì,
trái tim tôi đập dồn dập, nhưng lại chẳng phải vui sướng.
Nếu anh ta cho tôi một nguyên nhân, cho dù là nguyên nhân ấu trĩ đến mức nào đi nữa, tôi cũng sẽ chấp nhận.
Nhưng anh ta chỉ rũ hàng mi, khẽ cười một tiếng: “Chẳng vì gì cả.”
Tôi ra sức lắc đầu.”Con không tin. . . . . . Sư phụ không phải là người như thế, chắc chắn là người có chuyện khó nói. Nói với con đi.”
Anh
ta bỗng nhếch miệng cười, trên tay áo nhuộm đầy máu tươi, cảnh tượng này thật sự quái lạ vô cùng. Tôi chỉ thấy ngực như bị cái gì đè lên, ngay
cả thở thôi cũng khó.
Vẻ mặt Đỗ Phương bình tĩnh: “Ta không ngờ,
ngươi còn nhỏ mà đã làm việc quyết đoán như thế. Có lẽ ta nên thay đổi
cái nhìn về Dương gia. Phụ thân ngươi ích kỷ yếu đuối, lại sinh được hai cô con gái tàn nhẫn. Một hạ độc, một giết người.”
“. . . . . .”
“Nhưng Dương Lan Tâm, ngươi cũng không khỏi đề cao mình quá đấy.” Anh ta cười
mấy tiếng, như cảm thấy buồn cười lắm, “Ta theo dõi ngươi bảy năm, ngươi chỉ là một người bình thường, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới,
đều rất tầm thường, không lý tưởng, được chăng hay chớ. Ngươi chỉ là một hạt bụi trong gió, thổi nhẹ cái là bay đi, chẳng ai nhìn thấy được.”
Tôi cúi đầu xuống, đôi mắt chua xót phát đau, nước mắt không ngừng tuôn ra. Thanh kiếm màu xanh bên eo run run cùng cơ thể tôi.
Anh ta luôn đối xử rất tốt với tôi, tốt đến đáng ngờ. Cố ý tiếp cận, cố ý dịu dàng lại ngả ngớn, hóa ra đều là giả vờ?
Rốt cuộc là vì cái gì? Vì cơ thể này của Dương Hoàng? Không nghĩ được nữa rồi.
“Tiêu Long Vũ đâu? Trả Tiêu Long Vũ lại cho tôi!”
Anh ta cười khổ.”Nếu ta nói. . . . . . Ta đã giết hắn rồi thì sao?”
Tôi ngẩn cả người.”. . . . . . Ngươi, đệ ấy?”
“Đúng vậy, ta giết hắn rồi.” Anh ta nở nụ cười, giơ tay phải của mình lên, “Dùng tay này giết.”
Tôi yên lặng nhìn anh ta, sau đấy lắc lắc đầu.”Đỗ Phương, người không cần
lừa con. Con biết đệ ấy còn sống, còn có thể sống rất nhiều năm.”
Đôi mắt đen láy của Đỗ Phương nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt dần lạnh lẽo.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Đầu ngón tay của tôi run rẩy, không nói gì.
“Vẫn không chịu nói cho ta sao?” Anh ta cười rộ lên, càng cười càng to, cho
đến khi mắt đỏ lên, giống như sẽ có nước mắt rơi xuống, “Ta không lừa
ngươi, Tiêu Long Vũ thật sự sống không còn lâu nữa. Ngươi cho rằng hắn
tu luyện nhưng nội công không tăng là vì thể chất sao? Đó là vì chín năm trước ta đã hạ Cách Công Tán cho hắn!”
Anh ta như bị nhập ma,
cười rất quái dị lại còn rất vui sướng. “Khi đó ngươi vẫn còn ở Tiêu
gia, cả ngày ngây ngô giống đồ ngốc. Nhưng chỉ có ta và Lâm Thiên Nam
biết, ngươi không ngốc, trên người ngươi có thứ gì đó. . . . . . Nhưng
tên nhóc Tiêu gia kia luôn đề phòng ta, đêm nào cũng đến nói chuyện với
ngươi, tới bình minh thì đi, không để thị vệ phát hiện ra.”
“Viên thuốc Dương Phượng cho hắn, là thuốc dẫn độc tính của Cách Công Tán phát tán. . . . . .”
Giọng nói của anh ta thậm chí còn run run, cứ nói đi nói lại: “Ngươi không
phải Dương Hoàng, không phải Dương Hoàng, không phải. . . . . .” Không
biết là nói cho tôi nghe hay là thuyết phục bản thân.
Tôi cảm
thấy đầu mình sắp vỡ ra rồi, ôm đầu, xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi xổm xuống.
Chỉ cảm thấy trong lòng hoang mang và căm hận, thủy triều như muốn nhấn
chìm tôi kéo tôi vào địa ngục, không thể giãy thoát được.
Đi đi, ôm lấy anh ta, cầu xin anh ta, anh ta thích cơ thể của mày. Trong đầu vang lên một tiếng nói nói với tôi như vậy.
Tôi cắn chặt môi, cho đến khi cảm giác được nỗi đau đớn.
Không, không được.
Tận hưởng lạc thú trước mắt đi. Dương gia thì sao, họ sống chết đâu liên
quan gì đến mày? Nhân lúc Tiêu Long Vũ không ở đây, đi cùng anh ta đi.
Thiên thời địa lợi, ông trời ban cho cơ hội, đừng lãng phí.
Không.
Dù sao một ngày nào đó Tiêu Long Vũ cũng sẽ bị hành hạ đến chết. Không
phải mày chỉ thích khuôn mặt của anh ta thôi sao? Đỗ Phương đâu có kém
Tiêu Long Vũ chứ?
Không.
Mày không thích Đỗ Phương chút nào sao?
Không thích.
. . . . . . Mày đang nói dối.
Đầu và ngực tôi như muốn nổ tung, đau đến mức muốn nổi điên, lấy hết sức mình chống lại giọng nói trong lòng.
Chỉ có thể nhủ thầm với lòng mình, không, không được, tôi không muốn. . . . . .
Tôi hoảng sợ thốt ra tiếng hét bị dồn nén, loáng thoáng nghe được tiếng
cười của người đàn ông ở đối diện, nhìn tôi từ trên cao xuống, nói ra
những câu còn đáng sợ hơn cả ác mộng.
“Ngươi đã không còn là Dương Hoàng nữa thì sống để làm gì?”
Sống làm gì, sống làm gì? Tôi hoang mang hỏi bản thân. Vấn đề vớ vẩn như thế. . . . . .
“Trước giờ ta vẫn chưa từng thích ngươi. . . . . . Ngươi không phải là Dương Hoàng, thì chẳng còn ý nghĩa gì với ta nữa.”
Tôi ngơ ngác quỳ trên mặt đất, hai tay ấn sâu trong bùn đất như sắp chảy
máu. Lúc lòng tôi đang rối loạn, anh ta bỗng nhiên đưa tay vào tay áo,
rút ra một đoản kiếm màu tím. Im lặng rút kiếm, mũi kiếm đen xì, hoàn
toàn tương phản với thanh kiếm xanh ngọc.
Thanh kiếm kia chém thẳng vào cổ tôi.
Tôi bỗng bừng tỉnh, kinh hãi, cầm Thiết Vân lên đỡ. Anh ta xoay cổ tay,
thay đổi phương hướng chém về phía ngực tôi. Một ánh sáng diễm lệ hiện
lên trong không trung, ánh sáng đỏ như máu tươi, đột ngột cướp Thiết Vân kiếm ra khỏi tay tôi.
Máu tươi vẩy ra, mai rơi đầy áo.
Máu tươi phun ra thậm chí còn bắn tung tóe lên vạt áo của anh ta. Vết
thương bị chém rất lạnh, nhưng lại không đau. Tôi ngơ ngác nhìn anh ta,
chỉ cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Tôi kinh ngạc nhìn Đỗ Phương,
nhìn đôi mắt màu đỏ của anh ta, ra tay độc ác như Tu La. Gương mặt thân
thuộc ngày xưa lại cực kỳ xa lạ, như chưa bao giờ quen biết.
Rốt cuộc hạnh phúc khi xưa là ảo giác, hay sự tuyệt tình lúc này là ảo giác?
Tôi không phân biệt được. Cuối cùng vẫn không phân biệt được.
Tôi đã từng muốn bất chấp tất cả đi theo anh ta, mà bây giờ anh ta lại độc ác muốn thẳng tay lấy mạng tôi.
Tôn Tường Minh từng nói, tôi là người có phúc. Vì Đỗ Phương đối với người
khác là tao nhã lịch sự nhưng lại thờ ơ không quan tâm, chỉ riêng tôi là được nâng niu trong lòng bàn tay.
Sao chuyện lại thành ra thế này?
Tôi thất thần nhìn thanh kiếm đang sắp đâm vào tôi, nhưng tôi không trốn, chỉ khàn khàn nói:
“Đỗ Phương. . . . . .”
Ngay cả chính tôi cũng không tin, có một ngày Dương Quách tôi sẽ thốt ra
giọng nói bi thương tuyệt vọng như vậy để gọi tên một người.
Tiếng nói rất nhẹ, còn biến giọng. Bởi vì tôi khóc.
Rõ ràng anh ta có nghe thấy. Tôi nhìn thấy mắt anh ta bỗng nheo lại, mũi
kiếm cũng bắt đầu run run. Tôi rút thanh kiếm màu xanh bên hông ra, cản
đường kiếm lấy mạng tôi của anh ta.
Kiếm phong chạm vào nhau, phát ra âm thanh chói tai.
Năm đó, tôi từng hỏi anh ta: ‘Sư hổ, hai thanh kiếm này thật giống nhau, có phải là kiếm tình nhân không? Người định tặng cho nương tử tương lai
sao?’
Lông mi anh ta khẽ chớp: ‘Sao nào, con muốn có sư nương rồi?’
Tôi cười: ‘Nói đi, người muốn tìm nương tử thế nào?’
Đỗ Phương nghiêng đầu nghĩ, bắt đầu xòe ngón tay: ‘Yêu cầu của sư phụ rất
đơn giản. Một phải đẹp như ta, hai phải nghe lời ta, ba phải có tài văn
chương, bốn phải hiền lành, năm phải tâm linh tương thông với ta, sáu
phải có tiền, bảy. . . . . .’
Tôi vừa lòng gật đầu: ‘Cô gái hoàn mỹ như vậy, ngoài con ra, chắc không thể tìm thấy trên đời này đâu.’
Cơ mặt Đỗ Phương giật giật mấy cái, xoay người bỏ đi. Thất tha thất thểu
không biết đụng phải bao nhiêu cây, cuối cùng vận công bay lên, trong
nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Tôi chưa từng nghĩ, thanh kiếm
màu xanh nhạt này cuối cùng thật sự nằm trong tay tôi. Tôi bỗng rất muốn cười, ngửa mặt ngã trên đất, đầu ngón tay vì đau đớn mà run run. Chỉ
cảm thấy sức lực dần chảy ra khỏi cơ thể theo dòng máu tươi, trước mắt
biến thành màu đen, chắc sắp không được nữa rồi. Anh ta tấn công một lần nữa, tôi sẽ biến thành vong hồn dưới kiếm của anh ta.
Phía trước bỗng vang lên một tiếng cười, tôi chật vật ngẩng đầu lên, thì thấy Đỗ
Phương cười đến run người, nước mắt rơi lã chã: “Được! Lợi hại! Quả
nhiên lợi hại! Làm ta chịu thua rồi! Chẳng trách kẻ nào cũng muốn hồn
phách của ngươi!”
Anh ta bỗng thu kiếm lại, nghiêng ngả lảo đảo xoay người bỏ đi.
————
Hôm đó, tôi cố hết sức còn lại lết về Hoàng Thành, một mình ngồi trong hành lang của quán rượu uống rượu đến hơn nửa đêm. Rượu cất trong tiệm bị
một mình tôi xử lý đến hai phần ba, chưởng quầy lòng dạ hiểm độc và đám
người làm nhìn thấy người tôi đầy máu, dáng vẻ hung ác, không dám kêu
một tiếng.
Không biết có phải là vì đau khổ đến mức điên cuồng
hay không, bình thường tôi uống ngàn chén không say, cuối cùng lại cảm
thấy đầu choáng váng, cảm giác say dần dần chiếm hết tâm trí. Cổ vẫn đau như bị xé rách, mà tôi không quan tâm, cứ để nó đau như thế, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể đè nén được nỗi đau trong lòng.
Người làm
tổn thương tôi, đã từng dạy tôi từng chiêu kiếm pháp, từng nét bút tinh
tế vẽ ra một giấc mộng đẹp cho tôi, đã từng ôm tôi thật chặt, nói với
tôi tôi có thể dựa vào anh ta. . . . . .
Buồn cười cỡ nào.
Ngày hôm sau, tin tức Đỗ Phương bị đuổi khỏi Liên Giáo truyền ra khắp giang
hồ. Bởi vì mắc tội mưu phản, trên đường dán đầy cáo thị truy nã anh ta.
Cùng một ngày, triều đình hạ lệnh, phong trưởng nữ của Dương tướng làm
tân tướng cùng với thủ lĩnh của Phá Quân Tư đánh dẹp tặc tử.
Nghe đồn tể tướng mới nhậm chức họ Dương tên Lan Tâm, tự Hạo Khanh, xưng là
Lan Tâm Khanh Tương, lấy hoa lan ví von nàng tao nhã không vướng hồng
trần. Hoàng đế tự mình hạ chiếu, nói nàng là người như chim ưng, sau này chắc chắn sẽ làm chuyện lớn. Nếu cống hiến cho triều đình, đương nhiên
là chuyện tốt, nếu không thể cũng tuyệt đối không làm nàng khó xử, đối
xử công bằng.
Tôi không hiểu rõ những thứ này lắm, cứ ngây ngốc dưỡng thương ở Phá Quân Tư.
Nửa tháng sau, Lục Ly đến đây.
“A Tâm.” Vẻ mặt anh ta hình như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói một lời, đặt phong thư Đỗ Phương viết lên bàn.
Tôi ở Phá Quân Tư ngày đêm không ngừng đọc tin tình báo và bản đồ địa hình. Khi đêm khuya yên tĩnh tôi đè nén giọng nói cứng ngắc của mình, không
muốn người ta nhìn thấy một mặt yếu ớt của mình.
Tình cảm của Tiêu Long Vũ với tôi mạnh mẽ hơn tình cảm của tôi với anh ta.
Có lẽ trong tiềm thức của tôi luôn cho rằng anh ta chỉ là một đứa bé, chỉ
là một thế thân. Ở bên anh ta, tôi không thể cảm nhận được cảm giác tim
đập thình thịch khi ở bên Đỗ Phương. Nhưng hôm nay tôi mới biết mình sai rồi. Anh ta ở trong lòng tôi rất quan trọng, khoảnh khắc mất đi giống
như bị lưỡi dao sắc bén đâm vào tim, đau đến mức nước mắt trào ra, không kiềm chế được.
Đêm gặp chuyện không may đó, trước khi ngủ anh ta vẫn còn thở dài với tôi: A Tâm, nàng dựa vào ta thêm chút nữa thì sẽ
chết sao? Nàng cứ không dựa vào ta. . . . . . Ta đây đành phải dựa vào
nàng thôi.
Nói xong liền mặt dày dịch đến ôm lấy tôi, cọ cọ hai cái, như đứa bé được ăn kẹo, hài lòng thiếp đi.
Nhưng giờ anh ta ở đâu? Con người ta tại sao chỉ khi mất đi rồi, mới hiểu đối phương quan trọng?
Trước khi xuất phát, Tôn Tường Minh đi suốt đêm đến tìm tôi, nhắc tôi ngàn
vạn lần không được đi tìm Đỗ Phương. Anh ta nhất định sẽ giết tôi.
Không được, không được. Tôi phải đi cứu Tiêu Long Vũ, tôi cũng phải báo thù cho cha mẹ tôi.
Tôi yên lặng nhìn Tôn Tường Minh, chỉ cảm thấy thế sự xoay vần, có lẽ chúng tôi thực sự không thể quay về như trước được nữa.
Mà tôi không ngờ, lần gặp này lại là vĩnh biệt.
Từ đây, trên đời này không còn Dương Lan tâm nữa.
***
p.s: Haiz, Phương thiếu yêu Dương Hoàng, ko yêu Dương Quách. Đúng là chỉ có
bạn nhỏ Tiểu Long Ngốc mới thèm cái chứ nuôi tốn cơm như bạn Quá nhi
thôi =v=
p.s 2: Hết quyển 2 rồi, chuẩn bị ngược nào :3