Chỉ Nam Phản Công Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 46: Q.2 - Chương 46: Mộng Đẹp Bỗng Vỡ Tan




【 Tôi không biết mình đã vùng vẫy bao lâu, dần dần kiệt sức. Từ tận đáy lòng dâng lên nỗi sợ và sự trống rỗng sâu sắc. Tôi há miệng muốn kêu lên, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng thở hổn hển đứt quãng.】

Editor: đỗ béo

Betor: mèomỡ

Sau hai ngày lánh nạn bên ngoài, chúng tôi nhận được thư của sư phụ, trên đấy chỉ viết đúng một câu: ‘Nhanh chóng đến Phá Quân Tư.’

Tiêu Long Vũ và Tiểu Bạch Mao đều không biết Phá Quân Tư là chỗ nào. Tôi nhìn những chữ kia, vẻ mặt nặng nề.

Lâm sư phụ không thể về tìm chúng tôi, xem ra chuyện lần này thật sự nghiêm trọng.

Đến Hoàng Thành Kiến Dương đã là hoàng hôn, tôi vừa vào cửa thành liền đi thẳng đến Phá Quân Tư, nhưng không ngờ lại không có ai cả. Tôi đập cửa rất lâu mà cũng không thấy bên trong có phản ứng đành phải ngồi ở quán rượu tới tham gia kén rể lần trước.

Hình như quán rượu đã thay ông chủ. Vừa bước vào đã nhìn thấy một chưởng quầy mà tôi không biết đang loay hoay với sổ sách. Ông ta nghe tiếng, lập tức ngẩng đầu, tươi cười lộ hàm răng trắng hỏi: “Cô nương, ăn cơm hay tìm chỗ nghỉ trọ”

Tôi trả lời ngắn gọn: “Ăn nghỉ.”

Chưởng quầy hiểu ý, lập tức gọi người làm đưa chúng tôi đến góc khuất, chỉ chốc lát sau liền bưng lên bảy tám món ăn. “Nhìn quần áo, cô nương và công tử là tới Hoàng Thành du lịch sao?”

“Cứ coi như thế đi.” Tôi nghiêng đầu nghĩ, “Tôi muốn phòng tốt nhất.”

Chưởng quầy gật đầu.”Vừa gặp cô nương ta đã thấy hợp ý, lấy cô một đêm hai mươi lượng bạc. Thế nào?”

“Bao nhiêu?”

“Một gian phòng, một đêm, hai mươi lượng!” Hình như chưởng quầy sợ tôi không nghe rõ, còn giơ tay cố gắng khoa chân múa tay với tôi.

“. . . . . . Sao ông không đi ăn cướp luôn đi!” Tôi trợn mắt, cảnh giác nhìn đôi mắt giảo hoạt của ông chủ ăn trộm, “Ông tưởng đây là Dubai à? !”

“Cô nương, đấy là phòng hảo hạng của chúng tôi. Hai mươi lượng một đêm chắc chắn không thiệt!” Ông chủ tiếp tục tự khen, “Hơn nữa vợ chồng trẻ mang theo đứa nhỏ đến Hoàng Thành. . . . . .”

“Mắt nào của ông thấy ba chúng tôi là người một nhà hả? ! Tôi có tóc bạc sao? Tôi có sao? !” Tôi lập tức ngắt lời ông ta, lườm xéo ông chủ đã sợ đến trắng bệch cả mặt. Sau đấy lấy túi tiền ra, đếm bốn năm lần vẫn chỉ còn năm mươi mấy lượng bạc. Vội vàng ra khỏi Kế Môn, tôi vốn không mang nhiều tiền.

Chưởng quầy nhìn rõ động tác của tôi, thái độ lập tức thay đổi 180 độ, khinh bỉ liếc tôi: “Không có tiền thì đi du lịch làm gì? Không có tiền thì dắt chó đi dạo ở sân nhà đi.”

Nói xong còn phất phất tay như đuổi muỗi.

“Ông!” Tôi nghe xong muốn xắn tay áo đánh người, Tiêu Long Vũ vội vàng kéo tôi, nhẹ giọng khuyên bên tai tôi: “A Tâm, đừng tức giận, ra ngoài loại người nào cũng có, tốt nhất nhịn đi.”

“. . . . . .”

Cuối cùng chúng tôi thuê một phòng bình thường, ba người chen chúc trong một phòng. Tôi vừa vào phòng liền chiếm giường, sau một lúc đấu tranh kịch liệt Tiêu Long Vũ đạp Tiểu Bạch Mao xuống dưới, ngồi bên cạnh tôi cười ngây ngô. Trẻ con thích ngủ, vào đêm không lâu, tôi đã nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ của Tiểu Bạch Mao nằm dưới đất.

Tôi ngáp một cái, kéo chăn định ngủ. Bỗng nghe thấy Tiêu Long Vũ thì thầm nói với tôi: “A Tâm, ta không còn nhỏ nữa, nàng đừng coi ta như trẻ con.”

“Vâng vâng vâng, bạn học Tiêu Long Vũ anh dũng vô song, võ nghệ hơn người, rất lợi hại.” Tôi nói có lệ.

“. . . . . .”

Anh ta lại tức giận nói: “A Tâm, thật ra ta lớn hơn nàng đấy. Lúc ta đến Liên Giáo đã chín tuổi rồi, nhưng mọi người cứ coi ta như bé gái bảy tuổi.”

“Ha ha.”

“A Tâm, không phải nàng luôn nói ‘lời đồn dừng trước người thông minh, tán gẫu dừng ở ha ha’ sao?”

“. . . . . . Ha ha.” Nếu không thì tôi còn có thể nói gì nữa, tôi không muốn nói chuyện với anh, hiểu chưa?

Tôi thở dài, xoay người đưa lưng về phía anh ta: “Tiêu không nhỏ, ngủ đi.”

Tiêu Long Vũ không nói nữa. Lúc tôi sắp chìm vào giấc ngủ, bỗng cảm giác được người phía sau chọc chọc lưng tôi: “A Tâm, nàng đang ngủ sao?”

Tôi lười biếng “Ừ” một tiếng. “Hôm nay sư phụ mệt lắm, không thể thỏa mãn đệ, ngủ đi.”

Phía sau lại im lặng.

“Ta. . . . . . Ta không có ý đó. . . . . . Ta muốn nói. . . . . . Nàng, nàng có thể nghe ta nói một lát không. . . . . . Ta không ngủ được. . . . . .”

Tôi híp mắt xoay người sang chỗ khác, nhìn cả mặt lẫn người Tiêu Long Vũ đỏ bừng giống như sốt cà chua.

“Đệ đang nghĩ gì đấy? Tỷ nói thật, tỷ rất buồn ngủ không có sức nói chuyện với đệ đâu.” Tôi giơ tay sờ đầu anh ta, tay áp lên bên má đang nóng lên của anh ta, giọng nói vì mệt mỏi mà trở nên dịu dàng, “Ngủ đi, tỷ ở đây.”

Tiêu Long Vũ không trả lời, mà bỗng nắm lấy tay tôi, đặt trước ngực, tách ngón tay giao vào nhau. Tim anh ta đập rất nhanh. Trong khoảnh khắc đó, bỗng dưng tôi cảm thấy nếu dựa vào anh ta như vậy, thì chẳng còn gì đáng sợ nữa.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, tôi nhớ mình không nghĩ như vậy, nhưng không còn sức mà nghĩ lại nữa. Bởi vì anh ta nở nụ cười, cười rất dịu dàng: “A Tâm, nàng luôn nghĩ rằng ta đùa cợt, nhưng ta rất nghiêm túc. Ta chỉ muốn ở bên nàng.”

“Nàng luôn bay cao. Tôi cố gắng luyện võ, chỉ mong có ngày có thể sánh vai với nàng, không ai cao ai thấp.”

“Nhưng ta chẳng có gì cả. Không phải là công tử thư sinh gia tài bạc vạn, cũng không phải anh hùng hiệp khách tiếu ngạo giang hồ võ công cao cường, ta chỉ là một thằng ngốc lúc nào cũng nghĩ đến báo thù mà thôi. Ta vẫn quá yếu, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ thù cười ngay trước mắt mình. . . . . .”

Giọng anh ta nghẹn dần. Cuối cùng tôi không chịu nổi nữa, nâng mặt anh ta lên, đập vào mắt là gương mặt trắng bệch của anh ta, vẻ mặt đó như muốn khóc òa lên ngay lập tức. Thấy tôi nhìn mình, anh ta lập tức giơ tay che mắt, hình như không muốn để tôi nhìn thấy anh ta khóc.

Trên vai anh ta gánh vác quá nhiều gánh nặng mà tôi không hiểu mà cũng không thể hiểu. Tim tôi mềm nhũn, dịch người đến cạnh anh ta, giơ tay lên ôm anh ta vào lòng, vuốt tóc anh ta, an ủi cũng rất vụng về, quanh đi quẩn lại chỉ có hai câu: “Đừng buồn, không phải bây giờ đang tốt sao? Qua cả rồi, qua cả rồi.”

Đầu tôi rối tung, lại nói: “Yên tâm, tỷ sẽ che chở đệ, không để bất kỳ kẻ nào giết đệ.”

Tiêu Long Vũ ngừng thở trong nháy mắt, sau đấy anh ta cầm tay tôi thật chặt, thấp giọng nói: “. . . . . . Ta cũng thế. A Tâm, ta tuyệt đối sẽ không để kẻ nào làm tổn thương nàng.”

“. . . . . . Này, cái này chỉ tiện mồm nói ra đúng không? Đệ đừng có lúc nào cũng xông vào nguy hiểm, điềm xấu. . . . . .” Tôi có chút khó xử gãi đầu.

Anh ta bật ra tiếng cười ngắn, xoa xoa mặt, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Mắt anh ta vẫn hơi đỏ, nhưng vẻ mặt như tuyệt vọng vừa rồi đã biến mất, giọng anh ta trở nên dịu dàng: “Ta từng muốn Đỗ Phương đưa nàng đi, đi thật xa, làm một cô gái bình thường, quên đi những chuyện nàng không nên gánh chịu. Nhưng sau này, ta phát hiện ra ta chỉ muốn giữ nàng lại bên mình. Ta muốn nàng cười khi ở bên ta, muốn nàng vui vẻ.”

Tôi vội vàng quay mặt đi: “Đừng nói mấy câu tôi không hiểu.”

“Đấy là nàng không muốn hiểu.” Anh ta bỗng như lớn thêm mười tuổi, trong giọng nói tràn đầy tự tin nắm chắc thắng lợi trong tay, “Bây giờ nàng đang ở ngay trước mặt ta, còn muốn trốn đi đâu? Dương Hoàng, ta nhớ ra cả rồi. Lần đầu tiên nhìn thấy Dương Phụng, ta đã nhớ ra rồi. Ta đã bỏ lỡ nàng một lần, sẽ không bao giờ bỏ lỡ lần thứ hai. Sau này cũng sẽ không buông nàng ra. Nàng có thể làm gì ta chứ?”

Tôi thật sự không thể làm gì được anh ta, đành cười bất đắc dĩ, nhụt chí rút lui, ôm lấy cánh tay anh ta. “Tiêu Long Vũ, tôi không phải là Dương Hoàng. Người anh ngày đêm mong nhớ muốn cứu, muốn bảo vệ, là Dương Hoàng, không phải tôi.”

“Dương Hoàng cũng được, Lan Tâm cũng được, người trong lòng ta là nàng, dù nàng biến thành ai, ta vẫn có thể nhận ra nàng.” Tiêu Long Vũ nâng mặt tôi lên, hôn nhẹ, “Ta muốn nàng được sống như những người con gái bình thường, ta sẽ không để nàng biến thành công cụ để người khác cướp đoạt.”

Đôi mắt xinh đẹp lẳng lặng chăm chú nhìn tôi, trong đó có ánh lửa bập bùng, chất chứa rất nhiều tâm sự nặng nề tôi không hiểu.

Không biết phải đối mặt với anh ta thế nào thì cứ như vậy đi. Không hiểu sao lại bị một đám người đuổi giết trong thời gian dài như vậy, tôi mệt rồi. Loạn thế này không biết đã chôn vùi bao nhiêu bộ xương khô, dù vậy vẫn có một người luôn đi theo bước chân tôi như một đóa hoa nở trong bóng đêm tăm tối.

Nhiệt độ lòng bàn tay Tiêu Long Vũ như lửa, vuốt nhẹ lưng tôi. Tôi bỗng nhắm mắt lại, mặc anh ta ôm chặt eo tôi.

Anh ta hôn nhẹ nhàng như đang hôn báu vật quý giá. Yên tĩnh như có rất nhiều rất nhiều chuyện không nói nên lời yên lặng giao thoa giữa đôi môi.

Hương vị của anh ta sạch sẽ tươi mát như hương trái cây, có chút vị ngọt.

Nhẹ nhàng, mà ngây ngô vô cùng.

Anh ta khẽ nói: “A Tâm, không được gả cho người khác.”

Dịu dàng như tuyết rơi xuống đất, gần như không nghe được.

Tôi cảm thấy trái tim mình đập lệch một nhịp, hai nhịp, ba nhịp. . . . . . Tất cả âm thanh ồn ào huyên náo trong đầu trong nháy mắt đều yên lặng. Mọi chuyện rẽ sang một hướng khác tôi chưa bao giờ nghĩ tới, anh ta không cho tôi nghĩ lại, có lẽ tôi cũng không có cơ hội nghĩ lại.

Tôi cúi đầu thở dài một tiếng, ấn gáy anh ta, làm nụ hôn sâu hơn. Đầu lưỡi nhẹ nhàng vuốt ve anh ta, không ngừng nghỉ, như an ủi, hoặc như mời gọi. Người Tiêu Long Vũ cứng lại, sau đấy tay phải giật giật, ôm chặt lấy tôi, chậm rãi đáp lại tôi. Từ nhẹ đến mạnh, từ bị động đến chủ động. Tôi chỉ cảm thấy tình triều trong lòng không thể đè nén được nữa, mọi sự phòng bị trong lòng đều vỡ tan.

Tôi không nhớ sau đấy mình có gọi tên anh ta không, giọng anh ta vẫn luôn quanh quẩn bên tai tôi, anh ta ôm tôi chặt như vậy, không nới ra chút nào. Ít nhất trong thời khắc đó, tôi ở đây, ở trong lòng anh ta. Chúng tôi yêu nhau.

Tôi nắm lấy mái tóc dài của anh ta. Lọn tóc đen quyến luyến quấn ở đầu ngón tay tôi, như vĩnh viễn sẽ không rời ra. Lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ, tôi muốn vì một người đàn ông mà cài trâm phượng, búi tóc vén tay áo, cả đời hạnh phúc.

Nếu không xảy ra chuyện gì, tôi trước giờ vẫn sẽ chỉ biết mình anh ta, có khi nào vận mệnh sau này sẽ thay đổi hoàn toàn hay không?

Khi đó tôi vẫn không biết, trước sự ly biệt, mọi sự do dự sẽ không còn tồn tại nữa. Mà trước cái chết, tình yêu và thù hận đều sẽ trở nên nhỏ bé.

————

Ngày hôm sau khi tôi tỉnh lại, đã không thấy Tiêu Long Vũ và Tiểu Bạch Mao đâu nữa. Tôi giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì, buộc lại kiếm, xuống tầng ăn ăn sáng.

Tiểu Bạch Mao ngồi bên bàn vẫy tay với tôi: “Dương tỷ tỷ, dậy muộn quá!”

Tôi ngượng ngùng cười cười, đi đến bên bàn ngồi xuống. Tiêu Long Vũ cúi đầu, nhìn qua thì không có gì khác thường, chỉ có đôi môi bị tôi cắn giống chứng cứ phạm tội.

Môi bị thương, ăn gì cũng đau. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau anh ta liền đau đớn che miệng, không ăn nổi nữa. Khi chạm mắt với tôi, đầu tiên là trốn tránh, sau lại nở nụ cười.

Tôi hận không thể chui đầu vào cốc sữa đậu nành.

Chúng tôi đợi trước cổng Phá Quân Tư một ngày, vẫn chẳng có một ai. Mấy nhân viên công vụ này bỏ nhiệm vụ, quẳng đơn vị đi ra ngoài sống phóng túng rồi hả? Buồn bực trở về quán rượu, tôi đau lòng đếm tiền, cùng lắm là ở lại được một đêm nữa thôi, nếu ngày mai Phá Quân Tư vẫn chưa có người, chúng tôi đành phải ăn ngủ đầu đường rồi.

Hoặc. . . Có thể tới Dương phủ? Tôi do dự nghĩ.

Nhưng vào đêm đó, nửa đêm tôi bỗng bị tiếng hét ở phòng bênh cạnh đánh thức.

“Mau dậy đi! Xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi!”

Tôi mở choàng mắt, nhìn màu đỏ quái dị ngoài cửa sổ. Đẩy cửa sổ ra thì thấy ngọn lửa đã soi sáng cả bầu trời đêm của nửa Hoàng thành.

“Có người phóng hỏa đốt phủ Tể Tướng!”

“Chạy mau! Chỗ này cách đám cháy còn mấy cái ngã tư thôi, sắp cháy đến nơi rồi!”

. . . . . .

Tôi khiếp sợ xoay người, nhìn thấy Tiêu Long Vũ ngơ ngác nhìn bầu trời như nhuốm máu ngoài cửa sổ, trong đôi mắt chứa đầy hoảng hốt.

Tôi bỗng nhớ ra, nhà anh ta bị thiêu rụi trong ngọn lửa ngút trời.

Mà bây giờ là nhà tôi.

————

Thời đại này rất ít xảy ra hoả hoạn, nhưng đã xảy ra thì thương vong đều vô cùng nghiêm trọng.

Khi chúng tôi chạy tới hiện trường, lửa đã không thể khống chế được nữa. Quan binh đã bắt đầu tháo dỡ phòng ốc xung quanh, ngăn lửa lan ra.

Mặt mũi tôi đầy mồ hôi, ngẩng đầu trông thấy trên bầu trời có vô số ánh lửa sáng rực như sao, tuôn ra từ phủ đệ điêu tàn kia.

Lửa, lại là lửa. Tất cả sắp thành tro rồi.

Tiếng kêu khóc thê lương trong Dương phủ được gió đưa đến bên tai. Tôi cắn chặt môi, cho đến khi trong miệng đầy mùi máu. Nỗi đau đớn trong lòng như muốn làm tôi tan vỡ. Tôi hất mạnh tay Tiêu Long Vũ ra, chạy đến cổng lớn Dương phủ.

Chưa chạy được mấy bước, Tiêu Long Vũ ở phía sau liều mạng giữ lấy tôi, điên cuồng hét lên với tôi. Nhưng tôi không nghe nổi câu nào. Gỗ bốc cháy rơi đầy đất, tôi cảm thấy mình run rẩy như sắp vỡ tung, trên người trên mặt đầy mồ hôi lạnh.

Tôi không biết mình đã vùng vẫy bao lâu, dần dần kiệt sức. Từ tận đáy lòng dâng lên nỗi sợ và sự trống rỗng sâu sắc. Tôi há miệng muốn kêu lên, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng thở hổn hển đứt quãng.

Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn người thân của mình bị hủy diệt, thậm chí tôi còn chưa gọi họ một tiếng cha mẹ.

Có người đẩy tóc trước mắt tôi ra, dùng khăn thay lau sạch máu và mồ hôi trên mặt tôi. Tiêu Long Vũ không nói một lời ôm tôi, tôi nhìn thấy mình trong đôi mắt đỏ au kia, tái nhợt giống như một con quỷ, thần thái đã từng sinh động bây giờ chỉ còn lại thê lương và thẫn thờ. Tôi nhắm chặt mắt, nước mắt rơi vào một lồng ngực ấm áp.

Bỗng nghe thấy một tiếng nổ, vài người làm sợ hãi lao từ cổng lớn Dương phủ ra. Trên mặt bọn họ tràn ngập sự sợ hãi tột độ, tôi chưa bao giờ biết con người cũng có thể có biểu cảm như vậy. Ngay sau đó, bên trong có mấy kẻ vẻ mặt hung ác cầm kiếm bay ra theo, vừa ra liền lao về phía mấy người làm mất hồn mất vía tay không tấc sắt. Năm sáu người đối phó với một, chỉ chớp mắt trước cổng lớn Dương phủ đã giàn giụa máu tươi, tiếng kêu thảm thiết rung trời.

Xa xa lại là tiếng ồn ào náo loạn, một đám người tay cầm vũ khí chạy tới. Tôi nhận ra áo bào màu lam ấy, là Phá Quân Tư.

Mọi người của Phá Quân Tư hiển nhiên cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, không kịp phản ứng ngay lập tức, đợi đến khi xông lên chém giết, mấy người làm đã bị giết hơn nửa. Kế hoạch của kẻ xấu chu đáo chặt chẽ, hiển nhiên không định để ai sống sót.

Tôi từ trong lòng Tiêu Long Vũ lảo đảo đứng lên, rút Thiết Vân ra cũng muốn xông lên. Trong giây phút sống chết này, nói gì cùng thừa, bất kỳ nghi vấn nào cũng đều là trói buộc, chỉ còn lại ngươi chết ta sống.

Sau đấy, tôi nhìn thấy hắn.

Bóng dáng đeo mặt nạ đó.

Áo trắng của anh ta nhuộm đầy máu tươi, đứng trước đám cháy mà chém giết, hiển nhiên là đã qua huấn luyện sinh tử cả trăm ngàn lần, động tác ngắn gọn ngoan độc. Kiếm trong tay không chút do dự đâm xuyên qua ngực một người làm.

Máu và lửa cùng rơi xuống, thậm chí còn có một giọt rơi lên mặt tôi. Tôi ngây người một lúc lâu, mới chầm chậm giơ tay lau đi.

Người này từng đã nói với tôi, hắn sẽ bảo vệ tôi cả đời, lời thề tốt đẹp cỡ nào.

Tôi nghe thấy tiếng ong ong trong đầu mình. Lần đầu tiên trong đời, tôi hoàn toàn mờ mịt, và cả sợ hãi vô biên vô hạn.

【 Kỳ hoa tiểu kịch trường: thịt của tôi 】

Tiêu Long Vũ: Vì sao. . . Vì sao. . . . Điều kiện tốt như thế. . . . Vì sao. . . Vì sao vẫn chưa ăn được! Tôi muốn bãi công! !

Tác giả: Tôi. . . Tôi. . .

Tiêu Long Vũ: (mắt lóehung quang) Vì sao bà không viết tiếp? Sao không dám nhìn tôi? Nhìn vào mắt tôi đây này! !

Tác giả: . . . . . . Tôi xấu hổ. . . . . . Giả vờ cũng phải giả vờ xấu hổ. . . . . . Tôi trên có già, dưới có trẻ. . . . .

***

p.s: Chẹp, tự bổ não đi =)))))))))) Hết quyển 2 rồi, quyển sau sẽ ngượcccccccccc. Ấu dề =))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.