Một hàng chiếc xe màu đen giá trị có hạng chạy tốc độ cao trên đường lớn
Một chiếc dẫn đầu , như điên cuồng lao về phía trước không quan tâm có tai nạn hay không có xe giao thông đuổi theo chiếc xe bay như gió về phía trước
"Két"
Đôi giày gia sáng bóng loạng choạng từ trên xe chật vật bóng dáng lao vào trong bệnh viện
Trạch Thần nghẹn ngào đứng đó nhìn thi thể của Chi Nhất
Thân thể xinh đẹp bây giờ lại lạnh như băng . Tấm chăn trắng lạnh lẽo chỉ phủ tới phần bụng lộ ra rơi trống rỗng của trái tim
Trạch Thần run rẩy lợi hại , chậm chạp nhất bước đến bên cạnh giường mổ
Hắn.... là không muốn tin !!!
Chạm vào đường nét gương mặt quen thuộc nhưng lại không giống như xưa ấm áp mà chỉ còn lại là lãnh
Trạch Thần hoàn toàn sụp đổ , quỳ khụp xuống ôm lấy thi thể Chi Nhất
Thủ hạ của Bạch Trạch nhìn thấy ông chủ như vậy cũng không khỏi đau xót , một lòng bất mãn với Chi Nhất cũng theo thi thể đó mà đi
Tiếng nức nở nghẹn ngào từng đợt từng đợt dân trào truyền tra từ phòng cấp cứu
" Nhất Nhất ngoan đừng ngủ có được không "
" Em nói là thích nhất gọi anh là Thần Thần mà "
" Mau ngồi dậy gọi anh xem nào , anh sẽ không mắng em được không "
" Nhất Nhất...... "
"... ...... ......."
Trạch Thần thẫn thờ ôm lấy thi thể Chi Nhất ngồi đó lẩm bẩm , giọng nói nghèn nghẹn làm cho lòng người ta đau xót không thôi
" Nhất Nhất em nói là thích nhất hoa mạn châu sa mà , Thần Thần sẽ mang em đi xem được không "
Ôm lấy thi thể của Chi Nhất , Trạch Thần như người mất đi linh hồn giống nhau đi ra bệnh viện
Xe thẳng tốc hướng đồi hoa mạn châu xa Chi Thần mà đi
--- -----
Trong căn phòng màu đen nằm sâu trong một khách sạn nhỏ tiếng rên rỉ của nữ tử hòa cùng tiếng thở dốc ồ ạt của nam tử truyền ra ngoài
" Bảo bối , chuyện đó anh đã giúp em rồi , còn em nào ? " Nam tử tuổi khoảng ba mươi , gương mặt thanh tú thân hình có chút hơi béo đôi mắt nhuốm đầy tình dục nhìn về phía trần trụi không xương giống như nữ tử quấn ở trên người mình
" Hừ cái con nhỏ Bạch Chi Nhất đó cứ quấn lấy tên Hà Vĩ làm hắn cứ xao động , bây giờ nó đã chết sớm hay muộn gì cũng sẽ thành công , còn trái tim của nó hả.... " Kiều Tuyết Nhi nhếch môi cười đắc ý " Tôi không bị bệnh tim , nếu đã lừa gạt được tên đó rồi , tôi cảm thấy mấy ngày nay hắn hơi lạ hình như là rất xa cách tôi , làm tôi rất không thỏa mãn "
Kiều Tuyết Nhi thỏa mãn ôm lấy nam tử , tuy tên này nắm được bài tẩy của cô nhưng dù sao hắn cũng có lợi , giúp cô thỏa mãn tình ái cũng được
" Nếu hắn ta đã bắt đầu chán em rồi thì em cứ đi theo anh , lừa gia sản tên đó xong sau này chúng ta sẽ sống thoải mái " Nam tử ở trong lòng khinh miệt mắng "tiện nhân" nhưng ngoài miệng lại lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ
Kiều Tuyết Nhi hừ lạnh trong lòng , tưởng rằng cô không biết ý đồ của hắn à . Hà Vĩ cô chắc chắn hắn là không chán cô hắn chỉ vì cái chết của Bạch Chi Nhất cảm thấy có lỗi thôi . Hừ đúng là tiện nhân chết rồi cũng không tha cho Hà Vĩ , còn hắn nếu thật sự chán cô như lời nói thì đừng trách cô tàn nhẫn .
" Thôi nào em yêu , bây giờ đừng nghĩ chuyện không vui , chúng ta tiếp tục nào " Nam tử vuốt ve đôi tuyết nhũ của Tuyết Nhi động thân một cái liền tiến vào
Kiều Tuyết Nhi rên rỉ một cái liền vứt bỏ chuyện đó sau đầu , ôm cổ nam tử hai người bắt đầu triền miên .
...
"Loảng xoảng"
Tiếng đỗ vỡ của đồ đạt vang lên , Hà Vĩ đau khổ ngồi thụp xuống ôm đầu vùi mặt vào giữa hai đầu gối mình
Nhìn thấy thi thể của Chi Nhất hắn không hiểu sao lòng đau.... đau đến không thở nổi
Nhưng hắn tự nhủ chỉ vì Tuyết Nhi như vậy cũng đáng nhưng..... không hiểu sao thực đau.....
Mấy hôm nay hắn tránh mặt Tuyết Nhi , hắn thừa nhận mình rất nhát gan , hắn không dám đối mặt với Tuyết Nhi với một trái tim thuộc về Chi Nhât.... người con gái đã âm thầm yêu hắn .
Hắn trốn hắn tránh để rồi mỗi ngày trôi qua trong đau khổ
Hôm nay hắn thừa nhận một điều là từ rất lâu hắn đã yêu thượng Chi Nhất
Nhưng.... bây giờ cả mộ cô ấy ở đâu hắn cũng không biết
Hắn hối hận..điên cuồng hối hận
Điều bây giờ hắn muốn làm là bảo vệ Tuyết Nhi cũngtrái tim yếu đuối ấy
" cốc cốc "
Hà Vĩ không để ý quần áo sộc sệch đi ra mở cửa
" Cậu chủ , cô Kiều đã dặn tôi mang bánh lên cho cậu cô ấy bảo là mình tự tay làm nó " Cô người hầu hơi kinh ngạc nhìn Hà Vĩ một chút rồi cung kính dân đĩa bánh cho Hà Vĩ
Hà Vĩ nhận lấy rồi đi lại bàn làm việc ngồi . Mấy hôm rồi chưa ăn gì nhìn mấy cái bánh bao cũng ngon , thôi tâm ý của Tuyết Nhi hắn không nên chối từ
Cái bánh bao màu trắng được nắn rất tinh xảo , cắn phần bột mềm mềm rất ngon rất ngọt
Đôi môi chạm tới phần nhân thì hơi ngừng . Hà Vĩ nhìn kĩ , phần nhân có mùi hơi lạ , tim hắn bất giác đập nhanh , lắc đầu cắn một miếng phần nhân bánh bao .
Mùi vị hơi toan nhưng khá ngon . Không hiểu sao lòng... đau ... đau đến kì lạ...
Nước mắt..... cứ thế mà rơi..... Chi Nhất....
Một người đàn ông vừa cầm một cái bánh bao đã được ăn một miếng vừa nức nở nghẹn ngào khóc nhìn thật đau thương
Lọt vào mắt người khác lại là một hồi châm chọc