Chị Nông Hạnh Phúc

Chương 52: Chương 52: chương 52. Năm năm sau




Edit: Trạch Mỗ

“Thằng ranh mày đứng lại đó cho tao, mày còn chạy, mau đứng lại.” Một thiếu phụ hai lăm hai sáu tuổi đuổi theo một đứa trẻ từ một nhà chạy ra, đứa trẻ kia nhìn tầm bảy tám tuổi, mắt thấy thiếu phụ sắp đuổi kịp nó liền tăng nhanh tốc độ, lập tức lại kéo xa khoảng cách giữa hai người.

Thiếu phụ không biết là mệt mỏi hay là sợ đứa trẻ chạy quá nhanh sẽ ngã sấp, chỉ thở hổn hển đứng lại nói: “Mày, mày đứng lại, mẹ cam đoan không đánh mày.”

“Con không, mẹ, mẹ chỉ biết gạt người, lần trước chính là bị mẹ lừa như vậy.” Đứa trẻ con vừa nhìn là biết rất lanh lợi, con ngươi quay tròn một vòng là có ý tưởng. Nó muốn đi trại nuôi lợn tìm ông nội nó, đợi buổi tối bà nội trở lại xem mẹ nó làm sao đánh nó. Đứa trẻ con cho sự thông minh tài trí của mình một trăm like, sau đó chạy xa nhanh như chớp.

Thiếu phụ thấy thực sự không đuổi kịp thằng nhóc bướng bỉnh này liền hô một tiếng từ xa: “Thằng ranh, có bản lĩnh mày cứ đừng trở về.” Sau đó thở phì phò đi về nhà.

Thiếu phụ này không phải ai khác mà chính là Ngô Hồng Nhi, vừa rồi thằng nhóc bướng bỉnh đó chính là anh bạn trẻ Hồ Kiệt nhũ danh Đản Đản năm nào. Năm nay Hồ Kiệt đã bảy tuổi rồi. Dĩ nhiên bảy tuổi là phép tính nông thôn, Hồ Kiệt sinh cuối năm, hiện tại thật ra còn chưa tới tròn sáu tuổi đâu. Năm ngoái Ngô Hồng Nhi vừa muốn ném thằng nhóc bướng bỉnh này tới lớp Dục Hồng trong thôn, nhưng bởi vì sinh nhật muộn, trường học không chấp nhận. Chẳng qua Ngô Hồng Nhi quyết định năm nay nói cái gì cũng phải để cho nó đi học.

Sở dĩ thái độ Ngô Hồng Nhi kiên quyết như vậy, thuần túy là thằng nhóc này quá bướng. Tuy rằng năm nay cu cậu mới bảy tuổi, nhưng bởi vì di truyền dáng người cao lớn của đàn ông nhà họ Hồ, thoạt nhìn tầm như mười tuổi. Trẻ con tầm này chính là tuổi người chê chó ghét, cả ngày gây họa ở nhà thì cũng thôi, còn cả ngày gây họa ở bên ngoài. Vừa rồi Ngô Hồng Nhi đuổi theo cu cậu chạy cũng là bởi vì thằng nhóc này mới cùng mấy thằng cu tầm tuổi đánh nhau với người khác làm cho người ta tìm đến nhà.

Hai cha con Hồ Quốc Đống lúc này đều không ở nhà, Lý Quế Lan cũng đi nhà con gái, trong nhà chỉ có Ngô Hồng Nhi cùng mấy đứa bé. Người ta mang theo đứa bé bị đánh khóc tìm đến nhà, lúc ấy Ngô Hồng Nhi giận điên luôn. Hồ Kiệt cũng không ngốc, thấy sắc mặt mẹ nó không đúng đứng lên bỏ chạy luôn, bây giờ bùa hộ mệnh trong nhà đều không ở đây, không chạy là đồ ngu.

Nói tới Hồ Kiệt tại thôn An Bình cũng được tính là một phương bá chủ. Mấy năm sau này Ngô Hồng Nhi lại sinh một trai một gái, con trai thứ của Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống nhỏ hơn Đản Đản gần hai tuổi, năm nay năm tuổi. Con gái đầu của hai người là năm ngoái sinh, hiện tại mới hơn một tuổi một chút, đang tập tễnh học đi.

Chẳng qua mặc dù bây giờ cũng có mấy cháu nội, nhưng Lý Quế Lan và Hồ Lão Đồ vẫn là thương yêu Hồ Kiệt nhất, có câu nói, cháu trai trưởng là sinh mạng của cụ ông cụ bà, những lời này đã miêu tả rất tốt trạng thái của Lý Quế Lan đối với chú trai cả. Bình thường có Lý Quế Lan nuông chiều, Ngô Hồng Nhi chỉ có thể làm người mẹ nghiêm khắc. Có điều hiển nhiên người mẹ nghiêm khắc Ngô Hồng Nhi làm được cũng không thành công cho lắm.

Bởi vì bùa hộ mệnh của Hồ Kiệt thật sự là quá cường đại, Lý Quế Lan tạm thời không nói, người nghiêm chỉnh như Hồ Lão Đồ đối với cháu trai cũng là người không có nguyên tắc, lúc Đản Đản ba bốn tuổi, Hồ Lão Đồ cũng đã hơn sáu mươi, nhưng là một bó to tuổi như ông còn thường xuyên quỳ trên mặt đất ngựa cưỡi cho cháu trai nữa cơ. Hiện tại Đản Đản đã lớn, Hồ Lão Đồ cũng có tuổi, làm ngựa cưỡi là không thể nào rồi, nhưng Hồ Lão Đồ cũng che chở cháu trai cả rất chặt chẽ.

Giống như là tình huống hôm nay vậy, Hồ Kiệt đánh người ta Hồ Lão Đồ sẽ chỉ nói, tốt, đánh tốt, cháu trai ông chính là có tâm huyết. Nếu người ta đánh Hồ Kiệt, ông sẽ dẫn ngay Hồ Kiệt tìm đến nhà người ta. Hồ Lão Đồ năm nay đã sắp bảy mươi rồi, ở trong thôn cũng tính là trưởng bối có tên tuổi, ông tìm đến nhà người ta, bất kể hai đứa trẻ đánh nhau là trách ai, người ta cũng phải đánh con nhà mình một trận để cho Hồ Lão Đồ nguôi giận. Có thể nói trừ Hồ Quốc Đống còn có thể quản Hồ Kiệt một chút, thằng nhóc này quả thực không sợ trời không sợ đất.

Thấy Ngô Hồng Nhi tức giận đầy mặt trở về, Hồ Trác cẩn thận từng li từng tí dịch dịch bước chân nhỏ lộ ra một khuôn mặt tươi cười lấy lòng với mẹ bé. Hồ Trác chính là con trai thứ hai của Ngô Hồng Nhi. Vừa rồi nếu không phải cậu bé đánh yểm trợ cho Hồ Kiệt, thằng nhóc kia cũng không có cách nào chạy nhanh như vậy.

Khác với với Hồ Kiệt và Hồ Quốc Đống cơ hồ là cùng một khuôn mẫu in ra, Hồ Trác trông giống Ngô Hồng Nhi hơn một chút. Tính tình đứa nhỏ này cũng trái ngược với Hồ Kiệt luôn nghịch ngợm, gây sự, cậu bé luôn là cười tít mắt, tuy rằng cũng đã năm tuổi, nhưng còn chưa từng đánh nhau với bọn nhỏ trong thôn, so với Hồ Kiệt không biết làm cho vợ chồng Ngô Hồng Nhi giảm đi bao nhiêu tâm tư.

Thấy thằng nhóc này đầy mặt lấy lòng, Ngô Hồng Nhi cũng không tức giận nổi, nhưng vẫn đe dọa nói: “Đừng tưởng rằng bây giờ nó chạy được là không có chuyện gì, chờ bố con trở về cũng không tha cho nó.”

“Đúng rồi, mẹ, mẹ cần gì tự mình động tay, còn đau tay đó, không bằng để bố con làm.” Hồ Trác từ nhỏ đã là đứa chuyên nịnh hót, bất kể là nịnh ai đều rất thuận buồm xuôi gió.

“Được rồi, giằng co lâu như vậy con có đói bụng không. Trong tủ còn bánh ngọt bác Hai con mang đến đấy, mẹ đi lấy một miếng cho con.” Đối với cậu con trai thứ hai, Ngô Hồng Nhi luôn là không tức giận nổi.

Hồ Trác ở trước mặt anh trai và mẹ đều làm người tốt, yên tâm thoải mái cầm một miếng bánh ngọt cắn đến thơm ngon. Trong cái đầu nhỏ bé của cậu bé đang tính toán đó, hôm nay giúp anh trai một phen, ngày mai có lẽ có thể mượn được cung của anh để chơi một chút. Bởi vì Hồ Trác còn nhỏ, cho nên Ngô Hồng Nhi còn không cho phép Hồ Trác cầm cái đó chơi. Bởi vậy trong nhà chỉ có Hồ Kiệt có một cái, có điều Hồ Trác đã lén chơi vài lần rồi.

“Mẹ, con muốn xem TV.” Ăn bánh ngọt xong, Hồ Trác tiếp tục đưa ra yêu cầu với Ngô Hồng Nhi. Mấy năm trước trong thôn đã kéo điện, năm thứ hai Hồ Lão Đồ liền mua TV về. Lúc mới mua về cả ngày trong nhà đều là người đông nghìn nghịt. Dù sao khi đó trong thôn vẫn chưa có gia đình nào mua TV, ngày nào đó có người đến chiếu bóng một lần, đi không sớm một chút sẽ không chiếm được ghế đầu. Bởi vậy có thể thấy được TV nhà họ Hồ có bao nhiêu hiếm lạ.

Chẳng qua bắt đầu từ năm trước trong thôn cũng bắt đầu lục tục có nhà mua TV rồi, nhà họ Hồ cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh người người chen chúc. Bởi vì sợ hai đứa nhỏ xem TV thời gian dài hỏng mắt, Ngô Hồng Nhi quy định thời gian hai đứa nhỏ xem TV, nếu như muốn xem thêm một chút thời gian còn phải xin.

“Chỉ cho xem một lát thôi, mẹ vào xem em.” Ngô Hồng Nhi mở ti vi cho con trai, rồi dặn dò. Thấy Hồ Trác ngoan ngoãn gật đầu, Ngô Hồng Nhi bèn rón rén vào phòng xem con gái út.

Con gái út của Ngô Hồng Nhi tên là Hồ Việt, tên cùng với hai đứa con trai bên trên có một ý nghĩa đều là kiệt xuất, trác việt. Thời gian Hồ Việt ra đời rất đúng lúc, cô bé vừa ra đời là bắt đầu kế hoạch hoá gia đình. Bởi vì nguyên nhân là con gái lại là đứa út, Hồ Quốc Đống vô cùng thương yêu cô con gái bé bỏng này, hồi đó lúc đặt tên cái tên gì mà Tâm Can, Bảo Bối đều nảy ra. Ước gì để cho mọi người khắp thiên hạ đều biết hắn thương yêu con gái. Cuối cùng vẫn là Ngô Hồng Nhi nhìn không được nữa, theo tên của con thứ hai đặt cái tên Hồ Việt này.

Hồ Việt còn đang ngủ, vừa rồi bên ngoài Ngô Hồng Nhi cùng Hồ Kiệt làm ầm ĩ cho gà bay chó sủa cũng không quấy rầy cô bé. Chẳng qua tư thế ngủ của đứa nhỏ này có chút kỳ quái, cô bé nằm úp sấp trên giường gạch, cái mông nhỏ còn hơi hơi vểnh lên, nhìn cực kỳ buồn cười.

Thấy con gái còn đang ngủ, Ngô Hồng Nhi thở phào nhẹ nhõm. Cầm sợi len bên cạnh lên tiếp tục đan áo len.

Mấy năm nay sự biến hóa của nhà họ Hồ thật ra rất lớn, len sợi cũng không có hiếm lạ như trước đây nữa. Phân đất năm ấy Hồ Lão Đồ liền bắt đầu nuôi lợn, năm thứ nhất cũng không dám nuôi quá nhiều chỉ nuôi mười con, chẳng qua chỉ là mười con cũng làm cho nhà họ Hồ kiếm lời không ít. Năm thứ hai lá gan Hồ Lão Đồ cũng lớn hơn một chút, lập tức nuôi hơn hai mươi con. Dĩ nhiên việc đồng áng ông cũng không bỏ lại, có điều đến thời điểm gặt lúa mạch sẽ mời người đến hỗ trợ. Năm thứ hai chính sách của quốc gia càng mở cửa, tình hình của nhà họ Hồ năm thứ hai còn tốt hơn năm thứ nhất. Chẳng qua đến năm thứ ba tình huống đã không như vậy nữa rồi. Mới bắt đầu là mọi người nhát gan, để cho nhà họ Hồ chộp được tiên cơ này, về sau mấy năm nay mọi người thấy không có chuyện gì, lá gan cũng đều lớn lên.

Nhà họ Hồ kiếm được tiền mọi người đều là biết, nói thật hàm lượng kỹ thuật nuôi lợn còn không bằng mổ lợn, ở nông thôn ai chưa từng nuôi lợn đâu. Bởi vậy thấy nhà họ Hồ kiếm được tiền, những người nóng mắt cũng nuôi mấy con theo, tuy rằng đều không nuôi nhiều bằng nhà họ Hồ, nhưng không thể không nói đây đối với nhà họ Hồ cũng coi như là một sự đả kích không nhỏ.

Khi đó làm cho Hồ Lão Đồ cũng lo âu không nhẹ, năm thứ ba ông nuôi lợn còn nhiều hơn năm thứ hai, nhưng thịt lợn xuống giá rõ ràng. Mắt thấy lợn đều sắp xuất chuồng rồi, làm cho Hồ Lão Đồ lo lắng đến một đêm một đêm ngủ không yên.

Sau này vẫn là Ngô Hồng Nhi nhắc nhở một câu, giò thủ, tai lợn kho, móng lợn hầm của Hồ Lão Đồ làm đều là hàng tốt hạng nhất, vì sao không làm chút món kho để bán đây. Mấy năm nay trình độ cuộc sống của mọi người rõ ràng cao hơn trước đây rất nhiều, mấy năm trước khó mà nói, nhưng hai năm này đám món kho đó lấy ra nhất định sẽ có người mua.

Lời này của Ngô Hồng Nhi làm cho trong lòng Hồ Lão Đồ cùng Hồ Quốc Đống cũng đều nóng lên, vừa vặn lúc trước Hồ Hạnh Nhi đã sớm bắt đầu tính toán tự mình mở cửa hàng rồi, nhưng bất đắc dĩ là nhà chồng nhà mẹ đẻ không ủng hộ. Bởi vậy chị liền đè ép tính tình xếp lại vài năm. Hiện tại vất vả lắm cha chị động tâm tư này, chị quả thực là sử dụng sức lực toàn thân tới cổ động hai cụ nhà họ Hồ.

Không có người nhìn rõ ràng trấn trên hơn Hồ Hạnh Nhi, hiện tại thật là khắp nơi đều có tiền, nếu lúc trước chị có thể mở cửa hàng quần áo, chỉ sợ hiện tại đã sớm kiếm được không ít tiền rồi, vạn nguyên hộ[1] cũng không nói chơi ý chứ.

[1]Vạn nguyên hộ: từ sinh ra những năm bảy mươi cuối thế kỷ hai mươi, chỉ gia đình có thu nhập hoặc tiền gửi ngân hàng từ mười nghìn NDT trở lên.

Bởi vậy cửa hàng thịt kho này ở dưới sự cổ động mạnh mẽ của Hồ Hạnh Nhi đã mở ra, tay nghề của Hồ Lão Đồ thật không phải bình thường, nhóm thịt kho đầu tiên vừa xuất ra là bán hết veo, Hồ Hạnh Nhi bèn ở trong cửa hàng hỗ trợ bán, miệng chị lại khéo, hai năm qua cửa hàng thịt kho lại càng náo nhiệt, bây giờ muốn mua được giò lợn kho được hoan nghênh nhất còn phải đi xếp hàng sớm.

Ba năm bán thịt kho, không chỉ là túi tiền của Hồ Lão Đồ ngay cả của Hồ Hạnh Nhi cũng phồng lên, thấy quả thực kiếm được tiền như vậy, Triệu Cường cũng thỉnh thoảng qua giúp một tay, hiện tại phần công việc xã mua bán kia của hắn có gần như tương đương không có. Mấy năm trước xã mua bán là kiêu ngạo, nhưng hiện tại đủ loại cửa hàng nhỏ ùn ùn xuất hiện, xã mua bán đã sớm là quá khứ rồi.

Quầy hàng lớn, lợn nhà họ Hồ tự nuôi cũng có phần không đủ, chung quy cha con nhà họ Hồ chỉ có hai người, tinh lực lớn hơn nữa cũng có hạn, hơn nữa Hồ Lão Đồ đã sắp bảy mươi tuổi rồi, bởi vậy hiện tại nhà họ Hồ không chỉ tự nuôi lợn, còn có thể thu mua từ chỗ thôn dân phụ cận, ngay cả đất trong nhà trừ hơn một mẫu chỉ chừa để trồng rau ra, cái khác đều cho người khác thuê trồng rồi.

Chính là bởi vì cuộc sống của nhà họ Hồ trôi qua thoải mái, cho nên Ngô Hồng Nhi tuy rằng đã hai mươi tám, nhưng nhìn còn không khác hai lăm hai sáu lắm. Ở nông thôn, nhất là những năm tám mươi trình độ kinh tế cực kỳ lạc hậu đây đã là rất khó được rồi.

Mỗ: giải thích một chút về vị trí của bé Hồ Việt, Hồ Việt là con út trong nhà nhưng xếp theo hàng con gái thì bé là con gái trưởng.

Còn có cách xưng hô gọi bố mẹ, cha mẹ cũng thay đổi rồinhé, sự thay đổi thời đại. Lẽ ra thời trước nên gọi là thầy u mới hợp, hai mỗ đổi lại nhỉ?????

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.