Chị Nông Hạnh Phúc

Chương 53: Chương 53: chương 53. Dạy con




Edit: Trạch Mỗ

Quả nhiên mãi cho đến nên lúc ăn cơm tối, Hồ Kiệt mới đi theo Hồ Lão Đồ cùng về. Trong tay cu cậu còn cầm hai bao quẩy nếp, hiển nhiên là Hồ Lão Đồ mua cho.

Năm ngoái thôn An Bình mới mở một cửa hàng bán lẻ, bên trong bất kể là đồ dùng hàng ngày hay là đồ ăn vặt của trẻ con cái gì cũng bán, cái này rất tiện cho bọn trẻ con trong thôn, chỉ cần trong tay có tiền dư chúng nó nhất định sẽ đi mua đồ ăn vặt về. Cho dù là không có tiền, tìm ông nội bà nội cũng có thể cọ chút đồ ăn vặt ăn. Hồ Kiệt có tiền tiêu vặt nhưng không nhiều, đã bị cu cậu tiêu hết từ lâu rồi, có điều chỉ cần cu cậu làm nũng muốn ăn cái gì Hồ Lão Đồ cũng sẽ mua cho cu cậu.

Hồ Quốc Đống về trước hai ông cháu Hồ Lão Đồ một bước, đang ở trong sân nhìn con gái út tập đi, Ngô Hồng Nhi đã sớm nói cho Hồ Quốc Đống công tích vĩ đại của Hồ Kiệt. Thấy cha già nhà mình sắc mặt bất thiện, Hồ Kiệt trốn luôn ra sau Hồ Lão Đồ theo phản xạ có điều kiện. Hồ Quốc Đống thấy thế thần sắc càng thêm bất thiện.

Thời gian năm năm mang đến cho Hồ Quốc Đống sự thay đổi rất lớn, có đôi khi Ngô Hồng Nhi cũng không thể không cảm thán thời gian trôi qua thật sự là quá nhanh, lúc hai người mới gặp gỡ, bộ dáng Hồ Quốc Đống đỏ mặt, nói lắp tựa hồ còn ở ngay trước mắt, chớp mắt một cái hắn cũng đã ba mươi tuổi rồi. Tam thập nhi lập, Hồ Quốc Đống bớt đi sự ngây ngô u mê trước kia, thêm mấy phần chững chạc. Chẳng qua có lẽ là nguyên nhân cả ngày nuôi lợn, mổ lợn, phải làm những việc tốn sức, Hồ Quốc Đống nhìn càng thêm cường tráng hơn trước đây, cả người đứng ở nơi đó tựa như một con gấu đen to đùng. Dĩ nhiên đây là ý nghĩ trong lòng Ngô Hồng Nhi, chưa từng nói với người khác.

Hồ Quốc Đống to lớn hơn nữa cái mặt đen của hắn vẫn rất có lực uy hiếp, Hồ Kiệt không sợ trời không sợ đất, mặc dù có ông nội cu cậu làm ô dù, nhưng vẫn không nhịn được sợ run cả người. Bàn tay kia của bố nhóc to như cái quạt cọ, tư vị đánh lên mông thật sự là “mất hồn”. Chỉ cần vừa nhìn thấy bàn tay kia của hắn, Hồ Kiệt phản xạ có điều kiện lại muốn sờ mông.

Có điều Hồ Kiệt sợ Hồ Quốc Đống, Hồ Lão Đồ lại không sợ, ai bảo ông là cha Hồ Quốc Đống đây, năm đó ông cũng đánh Hồ Quốc Đống không ít.”Anh kéo cái bản mặt đó cho ai xem đấy, cả ngày chỉ biết dọa trẻ con, hồi anh còn nhỏ tôi có dọa mày như vậy sao? Nhìn anh làm mấy đứa nhỏ sợ tới mức nào rồi kìa.” Hồi Hồ Lão Đồ còn trẻ là một người cứng rắn, từ thái độ của ông đối xử với Hồ Quốc Đống là có thể nhìn ra, Hồ Quốc Đống là dòng độc đinh, nhưng Hồ Lão Đồ lại chưa từng nuông chiều hắn. Có điều bây giờ ông lớn tuổi rồi trái tim kia lại mềm nhũn, hơn nữa ngạn ngữ nói rất đúng ôm cháu không ôm con, đối với cháu trai ruột cho dù là trái tim làm bằng sắt cũng có thể hòa tan. Thật ra trừ Hồ Kiệt co rúm một chút, hai đứa Hồ Trác và Hồ Việt chẳng có thay đổi gì, Hồ Việt được bố bé đặt vào xe tập đi, đôi chân nhỏ di chuyển rất ư là vui sướng. Cơ mà Hồ Lão Đồ cứ là cảm thấy con trai dọa đến cháu trai cháu gái.

Hồ Quốc Đống thấy cha hắn lại che chở bèn nói: “Cha, cha không biết, thằng ranh này mang người đánh thằng cu nhà Hứa Nhị mặt mũi bầm dập, người ta cũng tìm đến nhà rồi.”

“Trẻ con có đứa nào không đánh nhau, hồi anh còn nhỏ đánh nhau với thằng Kiến Tân còn ít hả? Bây giờ quan hệ không phải vẫn mật thiết khăng khít như thường. Anh đừng nói những lời vô nghĩa kia nữa, thằng Hứa Nhị đó nếu không phục anh cứ bảo nó đến tìm tôi.” Hồ Lão Đồ không mảy may để ý nói.

Rốt cuộc là gừng càng già càng cay, Hồ Quốc Đống thua dưới tay cha hắn. Chẳng qua hắn vẫn là ngầm cho Hồ Kiệt một ánh mắt “thằng kia mày chờ đo cho tao”, lúc này mới vào phòng bếp hỗ trợ cho Ngô Hồng Nhi. Hồ Lão Đồ ở bên ngoài, hắn cũng không lo lắng bé Nha Nha không ai trông.

Hồ Kiệt thấy bố nhóc vào nhà rồi không nhịn được hoan hô một tiếng, sau đó gọi Hồ Trác ở bên cạnh qua đây ăn quẩy nếp, Hồ Trác nói nghĩa khí, Hồ Kiệt đương nhiên cũng không keo kiệt. Nói hiện tại bến Thượng Hải đang sốt xình xịch đó, Hồ Kiệt tuy rằng còn nhỏ nhưng cũng có thể xem hiểu bảy tám phần. Cu cậu bội phục nhất Hứa Văn Cường, bình thường cũng là tự xưng là lão đại, đối với một đám tiểu đệ bên dưới đều vô cùng chiếu cố, Hồ Trác là em trai ruột của cu cậu, lại đã cứu cu cậu một lần. Hai người đương nhiên là có phúc cùng hưởng rồi. Về phần bé Nha Nha, Hồ Kiệt bày tỏ, cu cậu mới không muốn chơi cùng đứa con gái bé tí chưa biết gì đâu.

“Đản Đản lại đây, con nói cho ông nội vì sao con đánh nhau với người ta?” Hồ Lão Đồ thấy con trai đi rồi, lúc này mới hỏi, tuy rằng ông là chiều cháu trai nhưng cũng không muốn để cho đứa nhỏ lớn lên sai lệch.

“Còn có gì, thằng Hứa Lượng kia bắt nạt em gái của Hồ Minh, Hồ Minh lại là tiểu đệ của con, em gái của nó chính là em gái của con, không dạy dỗ nó một trận sao được.” Hồ Kiệt nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. Chớ nhìn cu cậu còn nhỏ tuổi, nhưng làm “đại ca” lại không hề qua loa.

Thấy cu cậu người nho nhỏ làm ra một bộ dáng “anh đây to nhất”, Hồ Lão Đồ không nhịn được cười xoa xoa đầu Hồ Kiệt nói: “Thằng ranh này.” Cái khác ông cũng không nói. Chỉ cần không vượt quá giới hạn, trẻ con đánh nhau nhất là bé trai đánh nhau, ở trong mắt người nông thôn thật đúng là không phải việc gì lớn, đừng nhìn Hồ Quốc Đống khi còn nhỏ y như quả trứng bí đạp ba phát không ra quả rắm, nhưng hồi hắn còn nhỏ cũng đánh nhau không ít.

Ngô Hồng Nhi thấy Hồ Quốc Đống xụ mặt tiến vào là biết ngay đây là lại chịu kích thích, nói ở nhà họ Hồ hai cụ nhìn con trai ruột Hồ Quốc Đống này và cháu trai ruột thật đúng là không cách nào so sánh được.

“Lại bị cha mắng?”Ngô Hồng Nhi mang theo vài phần cười trên nỗi đau của người khác nói. Bây giờ Hồ Kiệt có hai đại hộ pháp, hôm nay còn là Lý Quế Lan không ở nhà đó, nếu Lý Quế Lan ở nhà, không chừng hai người bọn họ còn bị mắng một trận.

“Thằng nhóc này thật là càng ngày càng khó quản, một mình nó còn khó chăm hơn hai đứa Nhị Đản và Nha Nha.” Nhị Đản là nhũ danh của Hồ Trác, Nha Nha thì là nhũ danh của Hồ Việt.

Nha Nha hiện tại mới hơn một tuổi một chút, vừa học đi xong, xe tập đi năm đó Hồ Kiệt dùng cũng là truyền cho Nha Nha, giờ con bé điên khùng này đang ngồi ở trên lắc lư khắp sân đó. Con bé này cũng là đứa hấp tấp, chưa học đi xong đã muốn chạy rồi.

Nghe tiếng cười khanh khách của con gái trong sân, Ngô Hồng Nhi trợn trắng mắt, ba tuổi thấy già, con bé này nhà bọn họ mặc dù mới hơn một tuổi, nhưng đã có thể nhìn ra một ít đặc trưng rồi, đứa nhỏ này hiển nhiên cũng không phải đứa làm cho người bớt lo, nói tới cũng là đứa thứ hai ngoan hơn một chút.

“Hồng Nhi em nói chúng ta đưa Đản Đản đến trấn trên đi học tiểu học thế nào?” Hồ Quốc Đống nói.

Tay Ngô Hồng Nhi run lên một cái, “Sao anh có loại suy nghĩ này, đưa đến trấn trên đi học phải có hộ khẩu thành thị, hộ khẩu thành thị này không phải nói có là có.” Bây giờ hộ khẩu thành thị thật sự rất quý giá, vừa nói lương thực hàng hoá anh ăn, đầu cũng có thể ngẩng lên mấy phần.

“Chị Hai đã sớm đã nói với anh, chỗ anh rể có cửa. Trước đây anh luôn nghĩ con còn nhỏ, cho ra ngoài đi học cũng không yên lòng. Nhưng bây giờ ngẫm lại đi trấn trên học chính là tốt hơn ở trong thôn, không nói cái khác chỉ là hai đứa nhà chị Hai cũng hiểu biết hơn con nhà mấy chị gái khác nhiều lắm.” Gần đây Hồ Quốc Đống cũng là rối rắm, năm ngoái Hồ Hạnh Nhi đã từng đề cập vấn đề này với Hồ Quốc Đống, nhưng Hồ Quốc Đống vẫn do dự, chung quy đứa nhỏ quá nhỏ, nhà bọn họ cũng không có sống ở trấn trên, cũng không thể để Đản Đản ở nhà chị Hai. Bởi vậy Hồ Quốc Đống do dự nhiều lần, vẫn là từ chối Hồ Hạnh nhi.

Nhưng năm nay thằng cả nhà Hồ Hạnh Nhi thi đỗ trường trung học trọng điểm trong huyện làm cho Hồ Quốc Đống lại động tâm tư, mấy đứa nhỏ nhà chị cả trước đây ở trong thôn học tập cũng không tệ, nhưng đứa đầu và đứa thứ hai cũng đều chỉ học đến hết câp hai, cấp ba không đứa nào không thi đỗ. Chênh lệch hiện ra rất rõ ràng ngay trước mắt Hồ Quốc Đống, tâm tư của hắn lại động. Tuy rằng hắn cũng chỉ là hết cấp hai, nhưng mà lại muốn để cho con mình học thêm mấy năm.

“Chẳng qua Đản Đản thật sự là quá nhỏ, nếu như đi trấn trên học, chúng ta ắt phải một người đi cùng, nhưng hai ta ai cũng không phân thân ra được, cha mẹ tuổi tác cũng lớn rồi.” Ngô Hồng Nhi cũng biết đứa nhỏ đi trấn trên học chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu. Nhưng bọn họ thật sự là không phân thân ra nổi. Hiện tại tất cả các việc trong trại lợn đều là Hồ Quốc Đống xử lý, Hồ Lão Đồ dù sao lớn tuổi rồi, bình thường cũng chỉ là ở một bên chỉ đạo một chút. Hiện tại trong thôn cũng có họp chợ, một tuần một lần họp chợ nhỏ, nửa tháng một lần họp chợ lớn, mỗi khi có chợ lớn, Hồ Lão Đồ vẫn muốn bày hàng bán thịt lợn, bình thường Hồ Quốc Đống cùng Hồ Lão Đồ còn phải đi trấn trên làm thịt lợn kho, hai cha con quả thực ước gì một người có bốn cái tay.

Lý Quế Lan cùng Ngô Hồng Nhi cũng không nhẹ nhàng, trong nhà ba đứa nhỏ, việc trong trong ngoài ngoài đều phải lo lắng, nhất là Lý Quế Lan, gia đình năm cô con gái, những chuyện bận tâm quả thực là một vụ tiếp một vụ. Vất vả lắm cuộc sống nhà cô thứ ba Hồ Lê Nhi tốt hơn, nhà cô thứ năm lại làm ầm ĩ lên.

Hồ Mai Nhi sinh hai đứa con gái cũng không sinh ra con trai, chờ lúc chị đang định muốn sinh đứa thứ ba thì kế hoạch hoá gia đình rồi. Thật ra ở thành phố lớn kế hoạch hoá gia đình đã sớm bắt đầu rồi, nghiêm khắc mà nói, con gái nhà Ngô Hồng Nhi cũng vượt ra khỏi giới hạn. Nhưng nông thôn dù sao quản lý cũng không được nghiêm lắm, mới bắt đầu mọi người thậm chí không để ở trong lòng. Nhưng ai biết thoáng cái đã bắt chặt như vậy đâu, siêu sinh (sinh quá) là sẽ phạt tiền, rất nhiều gia đình muốn siêu sinh người đàn ông chủ gia đình đều trói tới ủy ban xã, tình huống nghiêm trọng thậm chí còn phải dỡ nhà.

Chồng Hồ Mai Nhi lá gan không lớn, loại tình huống này hai người muốn đứa con nữa căn bản không có khả năng, Hồ Mai Nhi từ nhỏ đã bị nuôi đanh đá đáo để, chị không cảm giác được được không có con trai có cái gì, cùng lắm thì kén rể cho con gái thôi. Nhưng mẹ chồng chị không phải là nghĩ như vậy, thế hệ trước đều coi trọng cái này, luôn cảm thấy là Hồ Mai Nhi làm cho con trai nhà họ chặt đứt dòng giống, luôn náo loạn trong nhà.

Việc này thường xuyên lặp lại làm cho Hồ Mai Nhi cũng là cả bụng tức giận, hơn nữa còn phải chăm sóc con cái, trên người cũng không thoải mái lắm. Chồng Hồ Mai Nhi cũng là người thương vợ, thấy tâm trạng chị kém bèn đến nhà mẹ vợ đón Lý Quế Lan để cho bà qua ở hai ngày. Có điều tính toán thời gian tầm tầm cũng nên về rồi.

“Thôi, chờ Đản Đản lớn hơn một chút, Nhị Đản cũng bắt đầu lên tiểu học lại cùng làm đi, thực sự không được chúng ta cũng mua nhà ở trấn trên, cùng lắm thì chạy hai đầu thôi. Chỗ chị Hai một mình chị ấy cũng bận không qua nổi, chúng ta đến trấn trên còn có thể giúp đỡ một chút.” Ngẫm lại tình huống trong nhà, Hồ Quốc Đống cũng không thể không đè ý tưởng rục rịch của mình xuống, hiện tại thật sự là không được. Chẳng qua cũng may hai đứa nhỏ đều nhỏ, cho dù là trì hoãn một hai năm cũng không có gì. Bằng thực lực của bọn họ bây giờ mà nói, cả nhà chuyển đến trấn trên thật đúng là có chút khó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.