Chị Nông Hạnh Phúc

Chương 25: Chương 25: Lại mặt




Sáng sớm Thôi Vinh Mai đã bắt đầu nhìn ra ngoài cửa, bình thường con gái ở bên cạnh cảm giác cũng không có gì, hiện tại đột nhiên không xoay quanh ở bên cạnh nữa, cứ cảm thấy đôi chút vắng vẻ.

Vợ anh Ba Trần Hương Chi vừa ra tháng, thấy mẹ chồng cô vòng tới vòng lui ở cửa bèn không nhịn được nói: “Mẹ, mẹ đừng quanh quanh ở cổng nữa, trời rất lạnh. Lúc cần phải trở về dĩ nhiên là trở về rồi. Mẹ cứ xoay quanh ở bên ngoài cũng không về được mà.”

Thôi Vinh Mai không nhịn được mặt già đỏ lên, tuy rằng bà biết đạo lý này, nhưng là vẫn muốn nhìn ra ngoài cổng hai cái.

Cuối năm nhi mọi người đều bận rộn, lại nói hiện tại cũng không có chú ý nhiều như vậy. Cho nên hôm nay Ngô Hồng Nhi lại mặt cũng không gọi người khác, chỉ một đại gia đình nhà họ Ngô. Đếm kĩ, người đến cũng thật không ít, chỉ trẻ con đã bốn đứa, cộng thêm ba anh em Ngô Tân Quốc và ba cô con dâu, một bàn căn bản là không ngồi đủ.

Thôi Vinh Mai xoay mòng mòng ngoài cổng, Trần Hương Chi mang theo em bé vừa đầy tháng không rảnh ra tay nào được, bởi vậy chỉ là Vương Vinh Hoa và Cao Quý Miên bận rộn nấu ăn ở phòng bếp, trong nhà vừa làm đám cưới đồ ăn gì cũng có, muốn làm ra một bàn thức ăn ngon thì hết sức dễ dàng. Tối hôm qua Thôi Vinh Mai đã dặn dò, hôm nay nhất định làm ra một bàn ngon, từ hôm nay trở đi Ngô Hồng Nhi về nhà thì chính là khách rồi.

“Ai u, tới rồi.” Thôi Vinh Mai nhìn cái bóng xa xa kia giống như là Hồ Quốc Đống, kết quả vừa nhìn thật đúng vậy. Bà liền cao hứng.”Lão già, mau ra đây, Hồng Nhi bọn họ trở lại rồi.”

Cùng với một tiếng này của Thôi Vinh Mai, Ngô Xuyên Tử cùng ba anh em nhà họ Ngô vốn đang ở trong phòng cũng đi ra, phía sau còn đi theo mấy thằng cu nghịch ngợm trong nhà. Thật ra trong lòng Ngô Xuyên Tử đã sớm như mèo cào, sở dĩ vừa rồi cứ chờ ở trong phòng, chẳng qua là muốn bưng cái giá cha vợ mà thôi. Hiện tại Thôi Vinh Mai cho ông bậc thang xuống, ông cũng xuống đến là gọn gàng nhanh nhẹn.

Vương Vinh Hoa cùng Cao Quý Miên vốn đang bận rộn ở phòng bếp cũng buông công việc trong tay ra đón tiếp em gái chồng, một đám người vui vẻ náo nhiệt.

Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống vừa vào ngõ đã thấy cha mẹ anh chị dâu cô đều chờ ở cổng, vội vàng từ ghế sau xe xuống dưới, nói: “Cha, mẹ sao mọi người lại ra ngoài chờ. Bên ngoài trời rất lạnh mà.” Đúng là lạnh, cái gọi là vào đông ngày rét; hiện tại chính là thời điểm lạnh nhất trong một năm, vừa rồi lúc hai người ra cửa còn chưa thấy thế nào, hiện tại đã tung bay đầy bông tuyết nhỏ rồi.

“Không có gì, chúng ta đều mặc dày, mau mau vào phòng đi, xem một đường đóng băng này. Ngày hôm qua còn êm đẹp hôm nay đã rơi tuyết rồi.” Thôi Vinh Mai sờ sờ tay Ngô Hồng Nhi cảm thấy lạnh lẽo như băng, bèn lôi kéo con gái con rể đi vào trong nhà.

Tuy rằng không có lò sưởi, nhưng là bởi vì giường gạch đốt nóng hổi, trong phòng trái lại rất ấm áp. Bảo Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống cởi giày lên giường gạch ấm áp, lại rót cho hai người mỗi người chén nước ấm tay, thấy trên người hai người đã có khí nóng hổi, Thôi Vinh Mai lúc này mới yên tâm.

Ba thằng nhóc nghịch ngợm Ngô Đông đã sớm vây quanh bao lớn bao nhỏ Ngô Hồng Nhi mang tới rồi, nhìn thấy bánh ngọt lại là một trận hoan hô. Nhất là Ngô Tây hiện tại vừa mới có thể chạy lưu loát, nhưng là trình độ tham ăn lại không phân cao thấp với mấy anh trai.

“Con nói xem, các con còn mang nhiều đồ tới đây như vậy làm gì, trong nhà cái gì cũng có, Quốc Đống chờ lúc đi lại cầm về cho cha mẹ con, trong nhà không thiếu cái này.” Nhìn thấy con gái cầm bao lớn bao nhỏ trở về, Thôi Vinh Mai đầu tiên là cao hứng, xem ra con gái mình không bị ấm ức ở nhà chồng, sau đó chính là một trận lo lắng, con bé này không biết tiết kiệm như vậy, nếu cha mẹ chồng nó có ý kiến thì làm thế nào?

“Mẹ, đây vốn chính là mua về hiếu kính ngài, chúng con cầm về mẹ con sẽ đánh con, nào Tiểu Tây Tử ăn bánh ngọt.” Hồ Quốc Đống cười hề hề nói với Thôi Vinh Mai. Thấy mấy đứa nhỏ lượn vòng quanh hai bao bánh ngọt kia, bèn xé ra một bao chia cho chúng nó mỗi đứa một cái.

“Wow, “ ba thằng cu lấy được đồ ăn ngon, cao hứng hô một tiếng “Cám ơn dượng út” rồi chạy đi như một làn khói. Nếu không chạy, chỉ sợ bánh ngọt này sẽ bị Thôi Vinh Mai đòi về. Tuy rằng cuối cùng bánh ngọt sẽ để cho bọn nó ăn vào miệng, nhưng là bà nội toàn để bánh ngọt tới cứng rắn ăn không ngon mới chịu cho bọn nó.

“Ba thằng nhóc thối này, “ Thôi Vinh Mai thấy ba thằng nhóc chạy còn nhanh hơn thỏ liền cười mắng một câu “Quốc Đống con chỉ biết chiều chúng nó, đám nhóc con nghịch ngợm này là không thể nuông chiều. Đồ đắt quá đều cho chúng nó lãng phí rồi.” Mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thích, Thôi Vinh Mai nhìn Hồ Quốc Đống như thế nào cũng thấy thuận mắt.

Nhưng mà cuối cùng vẫn nói với hai người: “Về sau hai đứa các con cũng không cần cầm bao nhiêu thứ tới nhà như vậy, chúng ta cái gì cũng không thiếu. Vợ chồng son các con mới kết hôn, trong tay cũng không có bao nhiêu tiền, nên tiết kiệm một chút.” Đã là người qua hơn nửa đời người, Thôi Vinh Mai là đầy một bụng kinh nghiệm muốn chia sẻ với đôi vợ chồng son.

“Mẹ, không sao, tiền mua chút đồ cho ngài chúng con vẫn phải có.” Ngô Hồng Nhi cười nói. Đêm kết hôn đó Hồ Quốc Đống đã giao kho vàng nhỏ hắn tích cóp cho cô. Nói thật cũng không nhiều, chỉ có không đến ngoài năm mươi đồng tiền. Nhưng là ngẫm lại vật giá bây giờ, một cân thịt lợn loại một cũng mới mấy hào, Hồ Quốc Đống có thể tích cóp được số tiền kia cũng coi như rất tốt rồi.

Trong tay Ngô Hồng Nhi còn có tiền cô bình thường để dành được và tiền áp đáy hòm mẹ cô cho, tổng cộng là hơn một trăm, tiền của hai người tổng cộng là hơn hai trăm một chút, so với tiền tiết kiệm mười mấy năm của nhiều gia đình còn nhiều hơn đấy. Lại nói bọn họ bình thường ở ở nhà ăn ở nhà, cũng không tiêu tới, mua chút đồ cho mẹ cô mới tốn bao nhiêu.

Thật ra trước đây Ngô Hồng Nhi cũng hiếu kì, nhà họ Hồ chỉ có một đứa con trai quả thực là gánh vác nhẹ, nhưng là ít con trai đồng nghĩa với lao động khỏe mạnh trong nhà cũng ít, tại thời đại lấy sức lao động làm chủ này, lao động thiếu mang đến gánh nặng gần như chính là trí mạng cho một gia đình, tuy rằng không đến mức đói bụng, nhưng là cuộc sống của nhà họ Hồ cũng không đến mức nhẹ nhàng như vậy mới phải.

Sau này mới biết được Hồ Lão Đồ trừ ngày mùa ra đồng kiếm công điểm, bình thường ở đội sản xuất nuôi lợn mổ lợn cũng đều có thêm vào công điểm, như vậy là tương đương với một người hai phần công, công điểm đương nhiên cũng là gấp hai. Hiện tại Hồ Quốc Đống đã trưởng thành, cũng đi theo con đường của cha hắn, một người kiếm được công điểm có thể tương đương được với hai lao động khỏe mạnh.

Cũng không phải là không có người ghen tị, nhưng là nuôi lợn mổ lợn này coi như là một môn kỹ thuật sống, mặc dù mọi người đều biết nuôi, nhưng là không phải ai cũng có thể nuôi tốt như vậy. Ai dám gây chuyện ở phương diện này, phải biết trong thôn hàng năm đều phải nộp lên số lượng thịt lợn sống nhất định, đều là lấy từ trong đội sản xuất ra, nếu xảy ra vấn đề thế nhưng phải bù từ chỗ nhà mình vào. Ai bỏ được cái này, phải biết rằng trong nhà tiền thu quanh năm suốt tháng trông cả vào trên người con lợn. Bởi vậy phần việc thu nhập cao này của Hồ Lão Đồ xem như là công việc lâu dài rồi.

Cái này còn là thứ yếu, trong thôn bất kể là kết hôn hay là làm tiệc đầy tháng cầm muôi đều là Hồ Lão Đồ, đây cũng không phải là làm không, lần nào không được vài thứ? Bởi vì có tầng quan hệ con rể Hai kia, rất nhiều thứ có được Hồ Lão Đồ đều bán, đây chính là một khoản thu nhập lớn. Giá tiền của thứ không cần phiếu có thể mua được còn cao hơn không chỉ gấp đôi so với thứ dùng phiếu mua được.

Mổ lợn cả đời, như thế nào cũng có chút bí quyết, bình thường trong nhà mổ lợn, Hồ Lão Đồ ngay cả giá tiền cũng có thể nhiều hơn nhà người ta một phần rất lớn.

Bằng những thứ đó giúp nhà họ Hồ không chỉ gả năm cô con gái náo náo nhiệt nhiệt, của cải để lại cho con trai độc nhất cũng đầy đủ.

“Con nhóc con chính là không lo liệu việc nhà không biết củi gạo đắt, đợi sau này có con, chỗ nào cũng phải tiêu tiền. Quốc Đống con bé này từ nhỏ đã được chiều hư rồi, sau này con cũng không thể cái gì cũng theo nó.” Thôi Vinh Mai nói tới nói lui vẫn là muốn để cho Hồ Quốc Đống đối tốt một chút với con gái nhà mình.

“Mẹ, Hồng Nhi rất tốt, mẹ con cũng khen cô ấy không ít.” Hồ Quốc Đống cười ha hả, thật ra không phải hắn nói lời xã giao, cả nhà bọn họ thật sự cảm thấy Ngô Hồng Nhi rất tốt.

Bốn cha con nhà họ Ngô vốn vẫn đang nghe bọn họ nói chuyện thấy Hồ Quốc Đống biết nói chuyện như vậy, cũng đều cười theo, coi như thằng này thức thời.

“Cha, mẹ, cơm đã gần xong rồi, chúng ta ăn cơm đi.” Thấy thời gian không còn sớm, Vương Vinh Hoa bèn vào phòng để xem xem lúc nào thì ăn cơm.

“Nhìn mẹ vừa nói là không đóng miệng lại được, đói bụng không, chúng ta mau ăn cơm.” Thôi Vinh Mai vội nói.

Trong nhà nhiều người một bàn không hết, dứt khoát bày luôn hai mâm ở trong phòng của hai cụ nhà họ Ngô, năm người đàn ông bày một bàn mâm ở dưới đất, cánh phụ nữ mang theo trẻ con bày một mâm ở trên giường gạch.

Trần Hương Chi vốn vẫn ở trong phòng mình suốt, lúc ăn cơm mới qua đây. Đương nhiên đứa bé cũng được cô bế tới. Bé Ngô Bắc mới hơn một tháng, cơ mà cả người trái lại béo núc ních, lúc Trần Hương Chi mang thai ăn được nhiều miệng cũng tham ăn, sau khi sinh con sữa cũng rất tốt, bởi vậy bé Ngô Bắc ăn sữa chẳng khó khăn tẹo nào.

Trong nhà ba cháu nhỏ đều là Ngô Hồng Nhi một tay nuôi lớn, chỉ có đứa nhỏ này bởi vì lúc ra đời hôn kỳ của cô đã đến rất gần, tuy rằng cũng giúp chút việc, nhưng là ra sức cũng không nhiều, thấy Trần Hương Chi vừa tới thì lập tức nhận lấy đứa bé: “Bắc Bắc đã lớn như vậy rồi. Trẻ con thật là mỗi ngày một lớn.”

Trần Hương Chi trái lại có chút yên tâm giao con vào trong tay Ngô Hồng Nhi, còn trêu ghẹo nói: “Tiểu Viên Tử của chúng ta cho cô bế một cái, sang năm để cho cô con cũng thêm thằng cu mập.”

Lời này nói đến trong trong lỗ tai Thôi Vinh Mai rồi, “Lời này Hương Chi nói đúng, chờ lát nữa con lấy một bộ đồ bé con mặc trước đầy tháng cho Hồng Nhi mang về, chờ Hồng Nhi đi về rồi để ở dưới gối, cái này cũng rất linh nghiệm đấy, bảo đảm sang năm sẽ thêm một thằng cu mập mạp.” Hiện tại mấy con trai đều đã cưới vợ sinh con trai, bây giờ Thôi Vinh Mai lo nghĩ duy nhất chính là con gái sớm ngày sinh thằng cu, cuộc sống này của bà cũng viên mãn rồi.

Ngô Hồng Nhi đỏ bừng mặt, lúc này mới là ngày thứ ba cô kết hôn, sao mẹ cô đã nhắc tới cái này.”Mẹ, xem mẹ nói kìa?” Thấy Hồ Quốc Đống đang nói chuyện sôi nổi với mấy anh em nhà họ Ngô ở bên dưới, hiển nhiên không chú ý đến chỗ bọn họ bên này, Ngô Hồng Nhi mới thở phào nhẹ nhõm.

Tác giả có lời muốn nói: mọi người ủng hộ nhiều hơn nha! ! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.