Chị Nông Hạnh Phúc

Chương 26: Chương 26: Tiếp tế




“Cái này có cái gì khó nói.” Thôi Vinh Mai nói, nhưng là rốt cuộc cố kỵ con gái mình da mặt mỏng, không tiếp tục nói thêm gì nữa.

Mọi người ăn uống tiệc tùng, làm con rể mới, Hồ Quốc Đống bị bốn cha con nhà họ Ngô chuốc cho say mèm, nằm ở trên giường gạch đến không dậy nổi. Cha con nhà họ Ngô uống cũng không ít, ăn cơm xong thì tất cả về nhà nằm. Ngay cả Ngô Xuyên Tử cũng uống say.

Thôi Vinh Mai mắng vài tiếng, rồi để cho mấy cô con dâu tự đi thu xếp đàn ông nhà mình. Về phần Ngô Xuyên Tử và Hồ Quốc Đống thì được thu xếp nằm ở trên giường gạch, bà thì dẫn Ngô Hồng Nhi đi phòng của Ngô Hồng Nhi trước khi lập gia đình nói chuyện thì thầm.

Một vài lời trước khi Ngô Hồng Nhi chưa lập gia đình không dễ nói, nhưng là sau khi lập gia đình là phải dặn dò tốt. Đạo giữa vợ chồng, đạo giữa mẹ chồng nàng dâu đều là một môn học vấn, bao nhiêu năm như vậy Thôi Vinh Mai không dám nói mình đã học thông, nhưng là nói chút kinh nghiệm cho con gái nghe vẫn là có thể. Ít nhất có thể để cho con bé bớt đi một ít đường vòng.

Ba bốn giờ chiều, Hồ Quốc Đống mới miễn cưỡng tỉnh rượu, bên ngoài trời cũng không tốt, bông tuyết nhỏ tuy rằng rơi không lớn, nhưng là chưa từng dừng lại, trên mặt đất cũng rơi xuống một tầng mỏng manh. Vì không muốn sờ soạng đi tối, hai người thừa dịp trời vẫn sáng đi luôn, sủi cảo cũng chưa ăn được, tuy rằng tối hôm qua Thôi Vinh Mai đã trộn nhân bánh xong rồi.

Lại mặt xong, Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống cũng tính là đi xong tất cả thủ tục kết hôn. Bọn họ lại mặt xong chính là hai mươi chín tháng chạp, vị Tết là càng ngày càng đậm. Bởi vì hai người mới kết hôn, đồ Tết phải chuẩn bị gần như không có, chỉ là quét tước vệ sinh trong nhà một chút, lại chuẩn bị một bữa cơm tất niên là được.

Thậm chí là cơm tất niên cũng không cần Ngô Hồng Nhi làm, xuống bếp là Hồ Lão Đồ, Ngô Hồng Nhi cũng chỉ là theo ở phía sau giúp một tay, nói tới cái Tết đầu tiên gả đến nhà chồng còn thoải mái hơn ăn Tết ở nhà. Trước đây trong nhà nấu cơm làm sủi cảo cũng đều phải cô tới làm phần chính.

Sáng sớm Ngô Hồng Nhi đã cùng Lý Quế Lan băm nhân sủi cảo ở nhà chính, căn cứ vào tập tục, đêm ba mươi phải ăn sủi cảo, trong tháng giêng thân thích tới trong nhà cũng phải ăn sủi cảo, cho dù là một thân thích cũng không có, mùng năm, mùng mười cũng phải ăn, năm cô con gái nhà họ Ngô, mùng hai đều dắt cả nhà đi về nên ăn không ít sủi cảo đâu, đám nhân sủi cảo này đều phải băm ra trước, không thể không nói đây là một công trình vô cùng vĩ đại.

Trong tháng giêng thông thường mọi người đều là ăn sủi cảo nhân cải thảo thịt lợn, thịt lợn quý giá, ai cũng không nỡ bỏ vào nhiều, chỉ có thể bỏ thêm chút cải thảo cho xong việc. Chẳng qua cho dù là như vậy mọi người cũng thích ghê gớm, dù sao bình thường ngay cả chút bột mì kia cũng không nỡ ăn đâu.

Hồ Lão Đồ và Hồ Quốc Đống đều đi tới đại đội rồi, đến Tết trong thôn sẽ chia tiền, còn được chia chút thịt lợn. Đội sản xuất nuôi mấy chục đầu đấy, trước khi Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống kết hôn đã mổ rồi, trừ chỗ nhất định phải nộp lên, một người cũng có thể được chia hơn một cân, năm nay nhà họ Hồ hẳn là có thể được chia ba bốn cân. Dĩ nhiên sang năm có lẽ sẽ nhiều hơn một chút, bởi vì sang năm trong nhà thêm một người là Ngô Hồng Nhi. Nếu vận khí tốt còn có thể thêm một đứa nhỏ.

Lương thực của đội sản xuất tuy rằng đã sớm phát rồi, nhưng là cuối năm mới có thể kết sổ cuối cùng. Gia đình kiếm được ít công điểm không chừng không chỉ sẽ không phát tiền, còn phải đền tiền vào. Nhưng cho dù là như vậy mọi người cũng tình nguyện đền vào, dù sao chút tiền phát kia cũng không mua được lương thực ngang hàng ở bên ngoài.

Nhà họ Hồ tuy rằng ít người, nhưng cha con nhà họ Hồ bình thường đều là gánh hai phần công, hơn nữa trong nhà Lý Quế Lan trái lại vừa được phát một trăm đồng, về phần miếng thịt lợn xách về kia cũng là loại một, thịt mỡ nhiều thịt nạc ít bình thường ở chỗ mua thịt lợn, một miếng thịt lợn như vậy thường bị mọi người tranh đoạt đấy. Cũng chính là Hồ Lão Đồ là chuyên môn làm cái này, nếu là người khác cũng không chiếm được loại ưu việt này.

Lý Quế Lan cầm miếng thịt lợn kia, nói: “Đông đá ở bên ngoài trước đi, trong tháng giêng cũng tiện ăn tươi mới, rỗi rãi còn có thể rán chút mỡ.” Mùa đông bên ngoài nước đóng thành băng, quả thực chính là tủ lạnh thiên nhiên, đừng nói là đông lạnh được mười ngày tám ngày cho dù là một hai tháng loại nhiệt độ này cũng không thành vấn đề.

Về phần một trăm đồng tiền kia, Lý Quế Lan lại lấy ra hai mươi đồng đưa cho Ngô Hồng Nhi nói: “Tiền Quốc Đống kiếm vợ chồng son các con giữ lại một nửa đi, mẹ cho các con giữ một nửa. Có điều bình thường cũng phải tiết kiệm một chút, chúng ta kiếm ăn trong ruộng, quanh năm suốt tháng kiếm chút tiền cũng không dễ dàng.” Lý Quế Lan vốn không muốn cho đôi vợ chồng son, bà chỉ có một cậu con trai như vậy, cho dù là bà cầm tiền sau này cũng đều là của hai người bọn họ, nhưng là ngẫm lại hai đứa nhỏ trong tay không cầm ít tiền rốt cuộc cũng không tiện, bèn cho chúng nó một nửa.

Ngô Hồng Nhi nhìn Hồ Quốc Đống một cái, thấy hắn gật đầu, cô cũng là thuận thế nhận tiền. Ở nhà mẹ đẻ cô cũng là như vậy, mấy anh trai vừa kết hôn mẹ cô đã giao đại quyền tài chính ra hơn phân nửa. Giữ lại một chút cũng đều trợ cấp ở trên mặt ăn uống của anh trai và chị dâu.

Thấy con dâu nhận, Lý Quế Lan gật gật đầu về phòng đi cất kỹ tám mươi đồng còn lại rồi mới ra ngoài tiếp tục băm nhân sủi cảo.

Băm trọn bốn bắp cải thảo, Lý Quế Lan mới nói dừng tay, ăn cơm tối hòa hoãn một chút, Ngô Hồng Nhi cảm thấy tay mình quả thực đã sắp không nâng lên nổi. Nói tới một mực cầm dao thái rau băm kênh kếch, cũng không phải một việc dùng ít sức.

Cất hai mươi đồng xong, Ngô Hồng Nhi nằm ở trên giường gạch động một cái cũng không muốn động . Cô nằm ở trong phòng, Hồ Quốc Đống vốn cũng muốn vào phòng lại bị mẹ hắn gọi lại.

“Quốc Đống, con đứng lại một chút, mẹ có lời nói với con.”Lý Quế Lan nói.

“Sao thế mẹ?” Hồ Quốc Đống dừng bước lại nói.

“Thì là ngày mai đã ba mươi Tết rồi, trong nhà chị Ba con cũng không biết có thể qua cái tết trọn vẹn hay không, nếu không ngày mai con đi đưa hai mươi đồng qua cho chị Ba con?” Lý Quế Lan lo lắng nói. Tuy rằng cưới dâu làm cỗ tốn không ít tiền, nhưng là thu lễ hỏi lại thu về thêm một phần, cho nên trong nhà cũng có tiền, hôm nay lại vừa được phát một trăm, trong nhà ăn cái Tết dư dả là không thành vấn đề .

Nhưng thân là mẹ, mình sống dễ chịu còn không được, bất kể là đứa con nào sống không tốt, bà cũng có chút ăn không ngon ngủ không yên, bốn cô con gái khác bà đều không bận tâm, lo lắng duy nhất chính là con Ba, vốn trong nhà đã khó khăn, Hồ Quốc Đống kết hôn còn lấy ra phần tiền hơn mười đồng, bà chỉ sợ Hồ Lê Nhi vì không để mất mặt, ngay cả ăn Tết cũng không xong.

Việc trợ cấp con gái này nói trước mặt con dâu rốt cuộc không tốt lắm, thôn bọn họ còn có con gái con dâu vì mấy quả trứng gà mà đánh nhau đấy, huống chi là tiền. Bởi vậy bà dứt khoát gọi Hồ Quốc Đống lại.

“Được ạ, ngày mai con đi tới chỗ chị Ba xem thử. Ngài tiện thể thu thập chút đồ ăn, con cầm qua luôn. Ngày mai ba mươi rồi, chỉ sợ cũng không có gì bán rồi.” Hồ Quốc Đống đồng ý vô cùng sảng khoái. Hắn vốn thân với các chị gái, cũng không có thấy việc này có cái gì không bằng lòng.

Thấy Hồ Quốc Đống đáp ứng rồi muốn đi về luôn, Lý Quế Lan vội vàng nói: “Con đừng về là đi nói với vợ con, tránh cho con bé không dễ chịu trong lòng. Dù sao cũng là trợ cấp chị chồng đã lấy chồng.”

“Mẹ, mẹ nghĩ gì thế, Hồng Nhi không phải người tâm nhãn nhỏ như vậy.” Hồ Quốc Đống vừa nghe là nhíu chân mày, hắn không tán thành gạt vợ mình, nếu cuối cùng vẫn bị vợ biết, là giống như không coi cô ấy là người trong nhà, hơn nữa hắn cũng không cảm thấy vợ mình là người có thể vì hai mươi đồng kia mà tính toán chi li.

“Mày biết cái gì, mẹ ăn muối còn nhiều hơn mày ăn cơm đấy, bảo mày làm thế nào thì thế đó; ngày mai mày cứ nói đi trấn trên mua chút pháo, lẳng lặng mà về.” Lý Quế Lan có chút hận rèn sắt không thành thép nói. Thằng ngu này nào biết cong cong quẹo quẹo trong lòng đàn bà. Cho dù là hào phóng hơn nữa, dính đến mặt tiền nong, cũng không hào phóng nổi.

“Biết rồi, biết rồi. Con vào phòng trước, mẹ nhớ để cửa cho cha con, cha phải một lát nữa mới có thể trở về cơ.” Hồ Lão Đồ không chỉ phụ trách mổ lợn, chia thịt lúc cuối năm cũng là ông đến chia, tay nghề lão luyện hơn ba mươi năm, gần như không cần cân, ông có thể đại khái ước đoán số cân không sai nhiều lắm. Thôn An Bình nhiều người, đến bây giờ còn có người xếp hàng đợi lĩnh thịt lợn nữa cơ. Bởi vậy Hồ Quốc Đống về trước, để lại Hồ Lão Đồ ở đây làm việc cho mọi người.

Vào phòng thấy Ngô Hồng Nhi mệt mỏi nằm ở trên giường gạch, Hồ Quốc Đống cười, mặc dù mới kết hôn vài ngày, hắn cũng đã nhìn ra. Người này nhà bọn họ tuy rằng tay chân lưu loát làm việc cũng nhanh nhẹn, nhưng là trong khung lại có chút lười nhác, lại có chút yếu ớt, thời gian chung đụng ngắn còn không có cái gì, thời gian dài có thể cảm nhận được.

“Sao rồi? Mệt mỏi à.” Mấy ngày nay hai người chung đụng tự nhiên rất nhiều, như bây giờ, Hồ Quốc Đống vô cùng tự nhiên nửa đỡ Ngô Hồng Nhi dậy, để cho cô dựa vào mình, xoa nắn cánh tay cho cô, nếu là đặt ở mấy ngày trước hắn có thể không làm ra được.

Ngô Hồng Nhi được ấn đến rên rỉ thoải mái, thật ra từ khi kết hôn đến bây giờ cô vẫn chưa hồi lại sức lực, cả ngày đều bận trong bận ngoài, buổi tối có thời gian còn phải phối hợp với Hồ Quốc Đống mò mẫm ẩu tả, ngẫm lại Tết còn phải đi lại với một đống lớn thân thích, cô liền hận không thể nằm bất động ở trên giường.

“Em cô gái lười này, ráng nhịn là được rồi, ra giêng chỉ sợ em nghỉ cũng chán.” Hồ Quốc Đống cười nói.”Đúng rồi, ngày mai anh muốn đi ra ngoài một chút, em còn thiếu cái gì, anh đến chỗ anh rể Hai tìm kiếm cho em.” Tuy rằng hầu hết chỗ bán đồ đều đóng cửa, nhưng là chỗ anh rể Hai hắn hẳn là sẽ có cửa nẻo.

“Nào còn có cái gì muốn mua, anh đừng lãng phí tiền, đúng rồi ngày mai anh muốn đi ra ngoài làm gì?” Ngày mai đã ba mươi tết rồi, bình thường không có việc quan trọng, là không có người sẽ đi ra ngoài nữa.

Thấy Ngô Hồng Nhi hỏi cái này, Hồ Quốc Đống do dự một chút, rốt cuộc là nói thật, hắn cũng không muốn gạt cô.”Ngay mai anh muốn đi chỗ chị Ba xem thử, thuận tiện đưa chút đồ qua cho chị ấy, trong nhà chị Ba căn cơ mỏng, chúng ta kết hôn tiền mừng cũng hơi nhiều, không biết Tết này có thể ăn tử tế hay không.” Hồ Quốc Đống nói, nhưng rốt cuộc là đề phòng, không nói muốn cho chị hắn hai mươi đồng, chỉ nói đưa chút đồ. Nói xong hắn liền nhìn chằm chằm vào Ngô Hồng Nhi bằng ánh mắt sáng quắc, sợ trên mặt cô hiện ra vẻ không bằng lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.