“Món này làm khó không ?” Hôm nay Tử Lan làm canh chua cay, sau khi Thạch Hữu Lương ăn một lượng canh lớn, liền hỏi Tử Lan.
Tử Lan biết phụ thân không chịu được rảnh rỗi, cách lễ mừng năm mới hơn
một tháng nữa, cũng không có chuyện gì, phụ thân lại không có thiên phú
săn bắn. Vì thế nói:
“Không phiền toái ạ, chẳng qua canh này nấu từ xương heo, muốn nấu phải nấu mất thời gian. Những phương diện khác,
mì bún cũng không đắt, trong nhà có khoai tây, khoai lang, cũng có thể
đem đi bán. Trước tiên nấu canh xong, đến lúc đó mang đi bán thì hâm
nóng lên là được.”
Thật ra Tử Lan cảm thấy làm canh dê thập cẩm
dễ dàng hơn, bò thì không thể làm thịt, vì ở thời đại này ăn thịt bò là
phạm tội, muốn làm thịt bò, phải đi quan phủ lập giấy tờ xin phép, sau
đó mới được giết mổ. Nhưng nếu mua cả con dê thì quá lãng phí, đột nhiên Tử Lan nghĩ tới phụ thân có nói tới trấn trên cũng có quán canh thịt
dê, có thể mua từ nơi đó, quán đó xa bọn họ một chút, cũng không ảnh
hưởng gì.
Sau khi nói cho Thạch Hữu Lương, Thạch Hữu Lương liền
đi lên trấn trên mua chút xương dê, tạp dê trở lại (muanho: tạp dê tạm
hiểu là những bộ phận khác của con dê nha. Tạp: là hỗn tạp, thập cẩm.
Muanho cũng đang lúng túng không biết giải thích sao ^^ các reader thông cảm), Tử Lan dùng xương dê nấu canh dê thập cẩm, mùi vị cũng không tệ,
rất nhanh Thạch Hữu Lương liền quyết định buôn bán món này.
“Phụ
thân đi buôn bán, con ở nhà một mình, con rất sợ, con phải làm thế nào?” Có thể là Tử Lan đã đến tuổi cập kê, hoặc là Thạch gia càng ngày càng
có điều kiện, thường có người rảnh rỗi ở bên ngòai hò la náo nhiệt, Tử
Lan vẫn rất lo lắng. Hơn nữa dựa vào phụ thân, cũng làm cho phụ thân vui vẻ.
Thạch Hữu Lương suy nghĩ một chút, để nữ nhi ở nhà một mình cũng không được tốt lắm, nhưng mẫu thân có thể giúp đỡ một chút, suy
nghĩ một chút, liền nói với Thạch nãi nãi: “Mẫu thân, người cùng phụ
thân đến đây đi. Thê tử của Tiểu Sơn mang thai, đại tẩu cùng thê tử Đại
Sơn cũng bận rộn còn phải chiếu cố hai đứa nhỏ, không ai chiếu cố phụ
mẫu, phụ mẫu cứ tới đây làm bạn với Tử Lan đi a?”
Năm nay lúc
cày bừa vụ thu, đột nhiên Lý Nhị Ny không thoải mái, té xỉu trên mặt
đất, kết quả khi mời đại phu tới là nàng đã mang thai, Lý Nhị Ny lập gia đình hơn ba năm, rốt cục mang thai, cơ hồ là đại hỉ, mấy bá mẫu được Tử Lan chỉ điểm cách làm bánh đúc đậu, liền nghĩ mang đi bán, cũng không
mất nhiều tiền vốn, giá bán không quá đắt, có thể buôn bán.
Việc cho thêm mỡ hột tiêu Tử Lan cũng nói cho các bá mẫu biết, dù sao mùi
kém đến quá nhiều, cũng không tốt, chẳng qua mấy bá mẫu thấy quá lãng
phí mỡ, cho nên mỡ hột tiêu không cho vào như Tử Lan làm. Về phần bột
ngọt, vị tinh gà, Tử Lan tuyệt đối sẽ không truyền cách làm ra ngòai,
nàng đem nó cùng muối thô trộn lại với nhau, mài mài thành bột phấn, các nàng đều không biết.
Nhìn Thạch nãi nãi cau mày, Tử Lan càng
thêm đáng thương lôi kéo tay áo của Thạch nãi nãi, nói: “Nãi nãi, nãi
nãi cùng gia gia tới đây cùng con đi? Con sợ. Ngày ngày con sẽ làm đồ ăn ngon cho nãi nãi và gia gia, có được hay không?”
Bị cháu gái
trưng ra bộ dáng đáng thương, bị ảnh hưởng không phải là Thạch nãi nãi,
mà là Thạch gia gia nhu hòa, Thạch gia gia trực tiếp thuyết phục Thạch
nãi nãi vẫn còn do dự. Sau khi Thạch nãi nãi đáp ứng, đêm đó liền mang
theo chút đồ tới nhà Tử Lan. Tử Lan mừng rỡ, làm một bàn lớn thức ăn
ngon.
“Không trách phụ thân lại muốn tới đây, ta cũng muốn lại đây ở a.” Đại bá
Thạch Hữu Đức vuốt mấy sợi râu, cười nói, từ khi trong nhà bắt đầu buôn
bán, dư dả không ít, còn có nửa tháng nữa có thể bán đậu, lại sắp có một khoản tiền nữa thu về rồi, tâm tình ai cũng tốt hơn nhiều, Thạch Hữu
Đức cũng biết Thạch Hữu Lương đưa phụ mẫu tới đây, không phải là muốn
làm cho mình bẽ mặt, nên cũng không để ý nhiều.
“Vậy ngày ngày
đại ca liền tới đây, đệ sẽ để nha đầu nhà đệ hâm rượu nấu đồ ăn ngon,
đại ca cùng phụ thân còn có chúng ta nữa, cùng nhau ăn cơm.” Thạch Hữu
Lương cười nói.
Thạch Hữu Đức lắc đầu nói: “Huynh rất vội. Xuống
gian hàng, trở lại cũng không còn sớm, còn phải làm bánh đúc đậu,… làm
gì còn thời gian a.”
“Bận rộn thật tốt a. Buôn bán thịnh vượng,
ngày ngày sẽ càng tốt hơn.” Mấy huynh đệ đã sớm nói không có ở đây cùng
nhau làm ăn, không để ảnh hưởng lẫn nhau, mặc dù không biết đối phương
kiếm được bao nhiêu, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười của mọi người, cùng
mấy tẩu tẩu đã an phận không ít, Thạch Hữu Lương cũng thấy thỏai mái hơn nhiều.
Ngày hôm sau, chuẩn bị một chút, đi lên trấn trên mua
thêm thùng sắt, cùng không ít đồ, Tử Lan bắt đầu chuẩn bị nấu nước canh
xương, cũng gọi mẫu thân của Dương thị tới giúp một tay, Vương thị xử lí thịt dê, cũng chuẩn bị thành nguyên liệu nấu, Thạch Hữu Lương nghiền
muối thô và bột ngọt thành bột mịn, dung xe bò để chở đồ đi.
Bởi
vì nhà Dương thị có Tiểu Vương thị, Vương thị cũng yên tâm, liền ở nhà
Tử Lan giúp một tay, tới ngày thứ ba, Thạch Hữu Lương, Dương thị cùng
Dương Thị vội vàng cho nồi canh xương lên xe bò lên đường.
Vì làm rất nhiều, Tử Lan, Thạch gia gia, nãi nãi cùng đệ đệ uống canh dê cả
ngày, mang một chút canh dê cho Lý Nhị Ny, Dương Đồ Phu, Vương thị, cũng mang một ít sang cho huynh đệ Dương Khang An. Dương Khang An cảm kích
sự quan tâm của nhà Tử Lan, lúc lên núi săn thú, luôn đưa tới đây chút
còn mồi, đã thành lệ thường.
Buôn bán canh dê thập cẩm không tệ,
lúc đầu định dùng xương dê nấu, nhưng ở trấn trên bán canh thịt dê nói
bọn họ cũng cần dùng, cho nên Tử Lan liền sửa một chút, dùng xương heo
thay thế, Dương gia bán thịt, xương có rất nhiều, nhất là những xương
to, dùng chế biến canh có mùi thịt nồng nặc, cộng thêm xử lý tạp dê,
cùng với mì bún ngon miệng, cùng với mỡ hột tiêu thơm nức tưới vào, còn
có muối có xen lẫn bột ngọt, một mảnh rau thơm làm đẹp, cuối cùng hợp
với bánh nướng, bán cũng không quá đắt.
Ngày thứ nhất buôn bán
rất tốt, Thạch Hữu Lương cũng không phải đến quán mới nấu mà là đã nấu
xong ở nhà, làm một cái bếp đun tạm thời đun lại. Mùi vị vẫn rất ngon,
bán xong trở về nhà. Còn chiếu cố cả quán bánh nướng, tiểu tử bên quán
bánh nướng thậm chí còn hớn hở nói lần sau tới phiên chợ buôn bán, hắn
sẽ giúp đỡ chiếm gian hàng.
Bán xong sớm, liền trở về nhà sớm,
đám người Dương thị rất hưng phấn, Thạch Hữu Lương đếm năm mươi tiền
đồng đưa cho Dương Thụ, khấu trừ tiền mua nguyên liệu, cùng với phí gian hàng, kiếm được hơn năm trăm văn. Người một nhà rất cao hứng, nói từ
này sẽ chuẩn bị nhiều hơn.
“Hôm nay có người còn hỏi có nấu cả mì con không, lần sau chúng ta mang cả mì sợi đi bán xem thế nào?” Dương thị đề nghị.
Thạch Hữu Lương suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái: “Quá khó khăn, sợi mì còn phải nấu, hôm nay bán bún, mà bận rộn không nghỉ, nàng có nhìn thấy đệ
đệ nàng ngay cả rửa bát cũng mệt mỏi không chịu nổi. Hơn nữa nấu mì thì
quá mệt mỏi. Bán mấy lần nữa còn phải đi bán đậu đấy. Tiền có thể từ từ
kiếm, người mệt quá sẽ không tốt.”
“Vậy cũng phải.” Dương thị nghe trượng phu nói, tuy có chút tiếc nuối, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
Thạch Hữu Lương để Tử Lan lấy hai vò đậu, hắn cùng Dương Thụ mang tới tửu lâu ở Ký thành bán, sau khi thỏa thuận xong, liền tính tóan, đợi đến trời
lạnh hơn chút, lúc không có gì ăn thì cách ba bốn ngày sẽ cung ứng một
lần.
Nhà Thạch đai bá lao lực hơn chút, tính tóan đi bán ở Vân
Thành, Nhà Nhị bá và Tam bá lao lực ít hơn, quyết định bán ở Huyện Lương Tề, Thạch Hữu Lương có xe bò, một lần có thể kéo hơn, liền tính tóan đi xa một chút, không muốn giành buôn bán với các huynh đệ, nếu không sẽ
làm rối loạn sự hòa thuận hiện tại đã khó có được này.
Nhìn đệ
đệ thỏai mái ngồi trên xe bò mang đồ đi bán, mấy ca ca Thạch gia rất hâm mộ, nhưng bò dù sao cũng không phải trâu, Thạch Hữu Lương cũng không
dám dùng sức sai sử, mấy huynh đệ đều có tính tóan mua bò, bò có thể cày ruộng, còn có thể đóng xe, hiện tại mấy nhà khẽ cắn răng, cũng không
phải không mua nổi.
Lúc này có thể có một đầu bò, sẽ trở thành
tiêu điểm của người trong thôn, cho nên khi thấy mấy huynh đệ Thạch gia
mỗi nhà dắt một con bò trở lại, đã làm oanh động toàn thôn. Nhưng bọn họ mua con bò quá nhỏ, đóan chừng phải năm sau mới có thể sử dụng, cho nên năm nay còn phải khổ sở mướn xe.
Gần tới tháng chạp, rau dưa
ngày càng ít, người Thạch gia cũng bắt đầu đi bán đậu, mặc dù Thạch nãi
nãi đã nói rất rõ ràng, nhưng mấy bá mẫu theo động tác Tử Lan đã làm,
quan sát rồi trở về làm theo giống hệt, trừ việc Tử Lan trước khi tưới
hai lần nước đã lặng lẽ rắc thêm chút bột sen để đảm bảo dinh dưỡng và
sức khỏe cho cây đâum, những bước khác là hòan tòan giống nhau.
Sau khi đậu đã lớn, có thể bán, tư sớm Thạch Hữu Lương cùng Dương Thụ đã
đánh xe đến Ký thành,sau khi tới Ký thành, trời đã sáng choang, Thạch
Hữu Lương tìn tới Tạp quán, cho Dương Thụ một chén đồ ăn, cho hắn ăn
trước, sau đó mang theo báo tú phẩm Tử Lan đưa đến tú trang (tiệm thêu)
bán trước, sau đó mới trở lại cùng Dương Thụ mang đậu tới quán rượu bán.
Cuối cùng mới đánh xe đến khu dân cư lên tiếng rao bán hàng.
Vào mùa đông, đậu được coi là món ăn mới mẻ, người nhà phú quý tự nhiên
không thiếu ít tiền, cộng thêm đậu mà Thạch Hữu Lương bán cũng ngon,
không nằm ngòai dự liệu của Thạch Hữu Lương, rất nhanh đã bán hết đậu.
“Chờ sang năm vợ đệ sinh con, mùa đông nhà đệ có thể bán canh, đến lúc đó để tỷ của đệ dạy đệ, năm nay đệ cứ học chăm chỉ đi đã.” Trên đường trở về, đột nhiên Thạch Hữu Lương nói với Dương Thụ, hai ngày trước tiểu Vương
thị không thoải mái, sau đó mời lang trung, biết là nàng mang thai.
Dương Thụ cảm kích, vốn phụ thân nói hắn phải học mổ heo, nhưng người mua nổi thịt heo cũng không nhiều, trấn trên cũng có vài nhà có cửa hàng thịt
heo, gian hàng nhà hắn bán thịt heo cũng không khá lắm, hơn nữa hắn
không có thủ nghệ tốt như của phụ thân, cho nên đối việc bán thịt heo,
Dương Thụ thấy rất mâu thuẫn, hiện tại tỷ phu lại hướng cho hắn một con
đường, Dương Thụ lại càng thêm ra sức giúp đỡ tỷ phu.
Về nhà nói lại lời của Thạch Hữu Lương cho phụ mẫu nghe, Dương gia lại càng thêm
cao hứng, bán đậu là việc của Thạch gia, như vậy việc bán canh liền chỉ
có Dương gia làm, phu thê Dương Đồ Phu càng cảm thấy nữ nhi của mình gả
đúng người tốt, chỉ mong đợi nữ nhi mau chóng mang thai, sẽ đứng vững ở
Thạch gia.
Tháng chạp không ít việc, cũng là thời điểm tốt để
kiếm tiền, Thạch gia vội vàng kiếm tiền, ngay cả Hoa Đào cũng phải ở nhà cho bò, cho gà ăn, mấy ngày nay đều không thể tới nhà Tử Lan để học
thêu.
Nhà Tử Lan có tới bốn con heo mập mạp, Thạch Hữu Lương
liền đưa toàn bộ cho thân gia (nhà Dương thị) bán giúp, vì việc này mà
Dương Đồ Phu càng hài lòng với con rể (muanho: con rể dùng cho hiện đại, thôi thì muanho dùng tạm, còn cổ đại dùng là “hiền tế” các nàng nhé),
cả nhà đều gắng sức, đầu tiên là bán ba con heo kiếm bảy hai lượng bạc,
Thạch Hữu Lương đưa cho Nhạc phụ một chút gọi là phí vận chuyển, còn dư
lại một con heo, Thạch Hữu Lương tính tóan giữ lại để mổ mừng năm mới,
đến lúc đó một nửa đem đi bán, một nửa giữ lại làm đồ ăn.