Tử Lan điều chế hạt tiêu,, bột ngọt, vị tinh gà, buôn bán tốt hơn mấy bá
mẫu rất nhiều, cộng thêm việc Thạch Hữu Lương chọn vị trí không giống
mấy vị ca ca, Dương thị càng không phải là người nói nhiều, vì thế không gây ra việc phân tranh.
Hôn sự của Dương Thụ định vào tháng
mười, còn vài tháng nữa là tới, Thạch Hữu Lương thấy Dương Thụ cũng
không có nhiều việc, nhờ Dương Thụ giúp một tay, làm đồ ăn,.. Dương Thụ
liền tới giúp một tay, bởi vì lượng công việc khá nhiều, Dương thị liền
dứt khoát gọi mẫu thân của nàng tới giúp đỡ. Tử Lan dứt khóat xoay đậu
làm thành bánh đúc đậu, nhà Tử Lan có xe bò có thể kéo đến chỗ xa hơn,
làm nhiều thêm một chút đồ ăn cũng không quá nặng.
Cách làm bột
ngọt, vị tinh gà, Dương thị từng lặng lẽ hỏi Tử Lan, Tử Lan nói là do
mẫu thân truyền cho, không thể tiết lộ, nghe như vậy Dương thị cũng
không thể hỏi nữa. Cả mùa hè đều bán những thứ đồ này, nhà Tử Lan liền
thu vào hai mươi mấy tiền, trừ trong đồ ăn cho thêm chút bột ngọt, còn
có những gia vị khác cho thêm vào, những thứ khác làm giống mấy bá mẫu,
nhưng mùi vị lại ngon hơn, cho nên mùa hè qua đi, sau khi tính tiền vốn, nhà Tử Lan thu về hơn mười hai tiền là lợi nhuận.
“Nhạc mẫu, dù
sao người và Tiểu Thụ đến giúp con một tay, người cầm lấy chút bạc đi
a.” Tổng cộng thu về mười tám tiền, Thạch Hữu Lương đưa năm lượng bạc
cho Vương thị.
Vương thị không muốn lấy nhiều như vậy, mới hai
tháng chỗ tiền này vượt qua nửa năm tiền làm của trượng phu mình, làm
sao có thể cầm.
“Nếu không phải Tiểu Thụ cùng nhạc mẫu giúp một
tay, thì chúng con đâu kiếm được nhiều như vậy, nhạc mẫu cứ cầm đi a.”
Thạch Hữu Lương khuyên nhủ, Dương thị cũng nhân cơ hội khuyên mẫu thân
nhận lấy.
Dương Thụ lại càng hưng phấn, nói chỉ chờ dọn dẹp xong việc trong nhà, sẽ tới giúp một tay, Thạch Hữu Lương cũng không cự
tuyệt, nhà Thạch Hữu Lương có tám mẫu đất, lúa mạch, gạo, ngô,…
Thạch Hữu Lương một mình cũng không thu hết được, hắn cũng không tính tóan để cho thê tử đi ra ruộng làm việc, trước mắt hắn rất hài lòng về Dương
thị, bởi vì hắn không thể để nàng mang thai, đối với nàng như vậy là
không công bằng, nếu như nàng đối tốt với hai đứa nhỏ, hắn sẽ càng đối
tốt với nàng.
Thạch Hữu Lương nói mấy đứa cháu ở Thạch gia cũng
tới giúp thu hoạch vụ mùa, còn Dương thị thì ở nhà nấu cơm, không muốn
cho nàng ra ruộng làm việc. Dương thị nghe thế, trong lòng cực kỳ cao
hứng.
Chờ rời đi Dương gia, Thạch Hữu Lương lại lấy ra năm lượng
bạc đưa cho Tử La, nói là nàng cất làm đồ cưới cho nàng, hai lượng bạc
thì chuẩn bị cho nhi tử học tập, mua giấy bút sách mực. Sáu lượng bạc
đưa cho Dương thị lo chuyện gia đình, còn dư lại chút tiền đồng, hắn cầm mua chút rượu uống.
Tháng tám là sinh nhật của Tử Lan, hiện tại
coi như đã mười ba tuổi, Dương thị biết lúc này cũng cần suy tính chuyện đồ cưới rồi, trước đó, Thạch Hữu Lương nói cho Dương thị hay, giá y bà
ngoại Tử Lan đã chuẩn bị xong, hắn thì vẫn không muốn gả nữ nhi đi. Lúc
Thạch Hữu Lương nói chuyện của nữ nhi, lại nhìn bụng Dương thị một cái,
Dương thị biết sau này nếu mình sinh nữ nhi, hắn cũng chiếu cố như chiếu cố Tử Lan, mặc dù trong lòng có chút chua xót, nhưng cũng nghĩ thông
suốt.
Thu hoạch vụ mùa là thời điểm người nông dân thấy hạnh phúc nhất, tự nhiên
Tử Lan sẽ không keo kiệt hạt sen nàng có, có thể giúp một tay cho người
trong nhà, lúc đưa nước đậu cho mọi người cũng cho ít bột sen vào, như
vậy bản thân Thạch Hữu Lương, và cả những người tới làm sẽ không bị mệt
nhọc, hơn nữa vì phải làm thủ công, mọi người sẽ ra mồ hôi nhiều, nên
mọi người cũng không suy nghĩ nhiều.
Mà mỗi ngày hai lần được
uống nước đậu ngọt ngào, mọi người đều rất mong đợi nước đậu. Dương
Khang An vừa thu hoạch xong một mẫu đất nhà hắn, cũng sang giúp Thạch
Hữu Lương một tay, tự nhiên nước đậu Tử Lan làm cũng có tác động tới
thân thể Dương Khang An, tinh thần lại càng tốt.
“Có phải thức ăn nhà Tứ thúc rất tốt hay không? Con cảm thấy chúng con phơi nắng mấy
ngày nay, không đen đi mà còn trắng khỏe không ít?” Đại Sơn cười cười,
chọt chọt gương mặt Thạch Lâm.
Thạch Hữu Lương gắp cho Thạch gia
gia một miếng trứng gà chiên lớn, cũng gắp cho mình một miếng, vừa ăn
vừa nói: “Ăn ngon thì mọi người ăn nhiều một chút, cái khác không nói,
cơm ăn thì thúc sẽ chuẩn bị đủ. Khang An cũng ăn nhiều một chút, Tiểu
Lâm đã mang chút thức ăn sang cho Dật An rồi.”
“Tỷ tỷ, tỷ càng ngày càng nấu ngon a.” Dương Thụ cười hô vào trong phòng nói với Dương thị.
Dương thị, Tử Lan và Thạch nãi nãi ăn ở trong phòng, nàng cười cười, không
nói gì, nghĩ thầm, nhiều mỡ, thịt nhiều, có thể ăn không ngon sao?
Có mọi người giúp một tay, rất nhanh, nhà Tử Lan đều thu xong lương thực,
trừ tiền nộp thuế, nhìn lương thực chất đống đầy sân, không chỉ có Tử
Lan, đám người Dương thị cũng vui vẻ mở rộng tầm mắt.
“Túi gạo
này cho các ngươi, nhà ngươi không có ruộng nước, cái túi này cho nhà
Khang An, dạ dày Dật An không tốt, nấu cháo cũng tốt. Thêm một túi gạo,
hai túi lúa mạch, phụ mẫu lớn tuổi như vậy, hai ngày nay cũng vất vả
không ít, phụ mẫu ăn nhiều một chút.” Thạch Hữu Lương nhìn lương thực
chất đống đã được xử lý tốt, liền bắt đầu đem chia.
Dương Khang
An sống chết không nhận, nhưng Thạch Hữu Lương nói Khang An đã giúp đỡ
không ít, nếu như Khang An không muốn lấy gạo, thì hắn phải lấy tiền,
sau Tử Lan cũng khuyên hắn suy nghĩ đến sức khỏe của Dật An, lúc này
Khang An mới nhận, bất quấ, mấy ngày sau lại tặng cho Thạch gia không ít con mồi.
Lúc đầu Dương thị không hiểu tại sao muốn đưa gạo cho
Dương Khang An, mặc dù hắn cũng họ Dương, cùng ở một thôn, nhưng nhà
Dương thị cũng nhà Dương Khang An không có một chút quan hệ nào, ngày
xưa là nhà Dương thị chạy nạn tới, chẳng qua là đúng dịp cùng họ mà
thôi.
Sau đó dưới ý tứ của Tử Lan, Thạch Lâm hiều chuyện giải
thích cho Dương thị, ngày xưa Dương Bình- phụ thân của Dương Khang An có ơn cứu mạng đối với Thạch Hữu Lương.
Dương thị nghe thấy, nếu
không có phụ thân của Dương Khang An, thì không còn Thạch Hữu Lương của
bây giờ, trong lòng sợ hãi, đối với việc cho Dương Khang An gạo liền
không nói gì nữa.
Qua thu hoạch vụ mùa, mùa đông sắp tới, Dương
thị cùng Tử Lan lại làm đồ chua, ở nơi này lớn lên, Dương thị tất nhiên
quen thuộc lên núi không kém gì Tử Lan, lên núi lấy rau dại, hái nấm,
hái quả,… cũng rất tích cực.
Dương thị biết nàng cũng không tham ăn, chẳng qua là có thể cùng trượng phu đi lên núi, liền cảm thấy cao
hứng. Kể từ sau khi lập gia đình, Dương thị cảm giác hài lòng, mặc dù
trượng phu thiên vị hai đứa nhỏ, nhưng cũng rất tốt với nàng.
Trước kia lúc ở nhà, lúc bận rộn, nàng cũng phải ra ruộng làm việc, nhưng sau khi lập gia đình, mặc dù bận rộn thế nào đi nữa, trượng phu đều thương
tiếc nàng, không để cho nàng ra ruộng làm việc, ra cửa mà mang theo đồ
hơi nặng một chút, thì trượng phu đều mang cho nàng. Dương thị quả thật
cảm giác nàng quá thư thả rồi.
Trần gia có nhi tử thi đậu tú
tài, cưới cô nương nhà địa chủ, nhưng cũng không thoải mái như nàng, một đại gia đình dây dưa ở cùng một chỗ, cho dù có là nương tử của tú tài
thì với hồi môn năm mẫu ruộng, tuy là nhiều người, Trần Tú cũng có vài
huynh đệ tỷ muội, phụ mẫu cũng không để ý nhiều, tóm lại ở Trần gia cũng rất mệt mỏi, thỉnh thoảng lại gây náo loạn, tạo chuyện cho người ta xem náo nhiệt.
Lúc Dương gia nhìn náo nhiệt của Trần gia, Thạch Hữu Lương, Tử Lan đều không bày tỏ gì.
Năm nay, Thạch Hữu Lương sẽ không mua lương thực, năm sau tính tóan làm cái ăn đi bán, lúc tính tóan đồ trong kho, Tử Lna lại trôj để vào tăng thêm một chút, nhưng lượng không lớn, cho nên cũng không ai chú ý, nhìn
lương thực đầy kho, thậm chí còn nhiều hơn không ít, mọi người trong nhà đều hạnh phúc.
Cày bừa qua đi, Thạch Hữu Lương lại đào một cái
hầm chứa thức ăn cho vật nuôi, trong hầm chứa đầy cỏ cho bò, cho heo,
sau đó Thạch Hữu Lương đi thăm dò địa hình, thuận tiện mang cho mọi
người trong nhà không ít đồ này nọ.
Dương thị làm y phục cho
Thạch Hữu Lương, tuy tay nghề của Dương thị kém xa Tử Lan, nhưng hắn
thấy vẫn rất đẹp, Tử Lan không làm được đáy giầy, nhưng Dương thị làm
được, cho nên Tử Lan nhờ Dương thị làm đáy giày, làm cho mỗi người một
bộ đồ mới. Từ sớm Tử Lan đã làm áo bông, vì áo bông không cần thêu hoa,
rất nhanh cả nhà đều có áo bông mặc.
Tử Lan cũng làm hai bộ y
phục mới cho Dương thị và chính mình. Lần này thì Tử Lan cũng mất chút
tâm sức, đơn giản thêu một chút, hình dạng mới mẻ, độc đáo, thêu hoa
cũng thoải mái, lúc Dương thị nhìn thấy bộ đồ mới, kích động tới hốc mắt đều đỏ, nhưng khi nhìn thấy Tử Lan cũng có y phục tương tự, trong lòng
hơi co lại.
Làm xong y phục và giày, còn dư lại chút vải, Thạch
Hữu Lương đề nghị làm cho nhạc phụ nhạc mẫu mỗi người một bộ y phục mới, Tử Lan và Dương thị đều biết, trong lúc mua vải, Thạch Hữu Lương cố ý
tính mua cho cả nhạc phụ nhạc mẫu.
Tới tháng mười, Dương gia náo
náo nhiệt nhiệt, rước dâu vào cửa, trên người Dương thị mặc bộ đồ mới,
không ít người hôm mộ cùng ghen tỵ, trong lòng Dương thị âm thầm đắc ý.
Dượng thị mặc bộ quần áo mới sắc mặt hồng nhuận, Phu thê Dương Đồ Phu cũng
mặc đồ mới cười không khép miệng. Thê tử của Dương Thụ cũng họ Vương,
là một cô nương thanh tú, từ nụ cười của mọi người, Tử Lan biết mọi
người rất hài lòng về cô nương này. Vì thế vui vẻ kéo đệ đệ, thật vui vẻ kêu “Mợ”, làm cho tân nương mắc cỡ lại càng đỏ mặt hơn.
Kể từ
khi cùng kết thân với Dương gia, Tử Lan phát hiện nàng không thiếu thịt
heo cùng xương heo, Tử Lan làm đồ ăn, nhưng những thứ này bán không tốt, vì vậy Dương Đồ Phu liền cho nữ nhi mang tới, thuận tiện nếm một chút
thủ nghệ của ngoại tôn nữ, Thạch gia gia cũng được goi tới, cùng ba
người Thạch Hữu Lương, vui vẻ ăn cơm uống rượu.
Thạch nãi nãi nói vô số lần là không được lãng phí, nhưng mỗi lần nhà tiểu nhi tử thịt gà đều gọi bà, bà cũng chết nặng (quen, không nói gì nữa), cho đến khi
biết nhi tử nuôi gà không phải kiếm tiền, mà là để ăn, cho nên trứng gà
thu cũng ăn, thịt gà cũng ăn. Dương thị biết ba – năm ngày lại thịt gà
rất lãng phí, nhưng thịt gà ăn rất ngon, cháo gà cũng ngon, từ từ cũng
thành thói quen.
Theo thỉnh cầu của nữ nhi, Thạch Hữu Lương mua
gà rồi mua thêm một lượng cánh gà lớn, thịt kho tàu, nước ngọt, hương
cay, Tử Lan đã từng rất thích ăn cánh gà, nhìn Tử Lan gặm cánh gà ngon
lành, Thạch Hữu Lương cảm thấy Tử Lan vẫn là một tiểu hài tử, hơn nửa
tháng lại đi thu mua chút cánh gà cho Tử Lan. Lúc mới bắt đầu, Dương thị có lơ đãng nói đôi ba câu, kết quả, Dương thị cũng không ngu ngốc, cũng biết chỉ cần không dính tới hai đứa nhỏ, Thạch Hữu Lương sẽ rất dung
túng nàng, lần trước nàng có nói là muốn ăn hoa quế cao, không quá hai
ngày liền mua cho nàng.
Mặc dù trong lòng có chút chua xót,
nhưng Dương thị cũng là người thông minh, cũng không muốn mất đi những
ngày thật tốt như bây giờ, với hành động Thạch Hữu Lương sủng ái nữ nhi, cũng mở một mắt nhắm một mắt, làm như không thấy, dù sao Tử Lan cũng
không ở nhà được mấy năm nữa.