Chi Nông Tâm

Chương 36: Chương 36: Làm ăn




“Việc gia đình trước kia Tử Lan đã làm, để Tử Lan hướng dẫn nàng, chờ nàng thạo việc thì sẽ để nàng quản.”

Thạch Hữu Lương nói, tạo cơ hội cho Tử Lan có thể nói chuyện với Dương Tâm, Dương thị cũng có thể chủ động làm việc nhà. Ở nông thôn thì người lo việc nhà đều là phụ nhân trong nhà, tự nhiên Dương thị cũng không có dị nghị gì.

Nấu một khối thịt ba chỉ lớn, Tử Lan chỉ đạo liền làm thành món thịt hầm. Dương thị nhìn động tác của Tử Lan, có chút đau lòng, mặc dù vừa rồi Dương thị có nhìn qua hầm của Thạch gia có một hũ dầu nành lớn, tò mò cả ngày, nhưng Dương thị cũng không lên tiếng. Nhìn một nồi cơm trắng, Dương thị cảm thấy phụ mẫu nói không có sai, nàng có hậu phúc, sống ở Thạch gia cũng không kém địa chủ là mấy.

Tuy nói Thạch gia thường mua thịt, nhung cũng phải bảy-tám ngày mới mua một miếng nhỏ, cơ hội ăn thịt thoải mái như vậy cũng không nhiều, quan trọng hơn là, Thạch Hữu Lương cho Tử Lan nói cho tân thê tử biết rằng Thạch gia không phải là một gia đình không có gì.

Về phần tại sao hầm có nhiều lương thực như vậy, Thạch Hữu Lương chỉ là người đàn ông trong nhà, chưa bao giờ quá để ý, chỉ cần nữ nhi nói là còn dư bao nhiêu, hắn sẽ không suy nghĩ nhiều.

Buổi tối ăn xong, cả nhà ngồi trong sân hàn huyên chuyện trong ngày, Thạch Hữu Lương chuẩn bị cho ngày mai. Rồi trở vào phòng nghỉ ngơi.

Lúc này mới tới giờ Tuất, là buổi tối sáu-bảy giờ vắng vẻ, nhưng trời thì đã tối hẳn rồi, Tử Lan nằm trên giường buồn bực đếm cừu một lát, liền nhanh chóng vào không gian thêu thùa một chút, thở dài, có chút chua xót, phụ thân không nên đun nước tắm cho nàng nữa.

Bởi vì trong không gian ngây ngô thật lâu, lúc dậy bị trễ, hôm sau là Thạch Lâm đánh thức Tử Lan.

“Tỷ, dậy thôi, phụ thân gọi tỷ mau dậy, nước tắm đã đun xong rồi, tỷ giặt xong còn phải cùng… cùng mẫu thân lại mặt đấy.”

Nghe Thạch Lâm nói xong, Tử Lan chậm rãi đứng dậy, nghĩ thầm hôm qua ngây người làm gì chứ? Nhưng không quên mình ăn một hạt sen, cho đệ đệ ăn một hạt sen, đóan rằng tuổi còn nhỏ, độc tố cũng ít, hiện tại chỉ có Thạch Hữu Lương ăn xong hạt sen liền đau bụng, Tử Lan cùng đệ đệ chỉ ra chút mồ hôi, cũng không phải rất mệt, bình thường chỉ cần đi nhà cầu một chút.

Ăn hạt sen, đi qua nhà xí, Thạch Hữu Lương đã nắm rõ thói quen của Tử lan, Tử Lan nhìn thùng nước tắm đã được đổ đầy, Tử Lan một thân mồ hôi, tắm một cái thấy thật thống khoái, đổi lại y phục, tâm tình thấy tốt hơn, bất kể sớm muộn, chỉ cần phụ thân còn nhớ rõ thói quen của nang, nàng đều thấy thât hạnh phúc.

“Thường thì buổi tối tắm, tóc sẽ không khô được, nãi nãi nói nếu tóc không khô thì sẽ bị nhức đầu, sau này đổi thành tắm vào buổi sáng đi.” Chờ nữ nhi tắm xong, rót nước cho nàng xong, Thạch Hữu Lương liền nói.

Tử Lan vừa nghe, ánh mắt sáng lên. Nhưng ngay sau đó, nàng lại có chút thẹn thùng, mình thật giống đứa bé, chút chuyện này thật là không nên.

Tử Lan giặt xong, Thạch Hữu Lương lại đổ nước cho Dương thị, Dương thị ngồi trong bồn tắm, thầm than, trượng phu sủng ái nữ nhi vượt qua tưởng tượng của nàng, nhưng chỉ tầm hai năm nữa là Tử Lan sẽ xuất giá thôi, Dương thị tự an ủi mình.

Làm gì có nhà nào nuông chiều nữ nhi như thế, Dương thị có chút nhức đầu, cảm thấy hôn sự của Tử Lan nên được giải quyết tốt, nhưng mẫu thân đã dạy bảo nàng, hiện tại nàng không thể thúc đẩy chuyện này, nên biết suy nghĩ của trượng phu thế nào đã.

Sau khi Dương thị giặt xong, Thạch Hữu Lương cùng nhi tử tắm xong, ăn cháo Dương thị mới nấu, chờ tóc khô, cho gà ăn, cho bò ăn xong, lúc này mới xách đồ về nhà Dương Đồ Phu.

Ở cùng một thôn, bây giờ mọi người mới ra cửa, Dương Thụ nghe nói Tử Lan dáng dấp tốt, trước kia mặc dù ra mắt, nhưng Tử Lan đều cố gắng biểu hiện khiêm tốn, nếu Dương Thụ sang Thạch gia học chữ, Tử Lan đều ở trong phòng nàng, rất ít ra ngòai.

Hôm nay đi cùng mẫu thân kế lại mặt, y phục mặc chỉnh tề, tóc chải gọn gàng, thẳng đầu ưỡn ngực đi, sau khi nhìn thấy Tử Lan, Dương Thụ nhịn không được mà thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tử Lan, Tử Lan coi như không thấy, còn gọi một tiếng cữu cữu, Thạch Lâm cũng gọi theo tỷ tỷ kêu cữu cữu, lập tức làm cho Dương Thụ luống cuống, lại có một đứa nhỏ lớn như vậy gọi hắn là cữu cữu.

Thạch Hữu Lương thấy Dương Thụ ngây ngốc nhìn nữ nhi của mình, quyết định sau này không nên để nữ nhi ra cửa, bên ngòai lang sói quá nhiều.

Mọi người Thạch gia tới Dương gia đều được nhiệt liệt hoan nghênh, Vương thị thấy dung nhan nữ nhi tươi tắn mà hài lòng, tia lo lắng nơi đáy lòng liền buông xuống, đồ Thạch Hữu Lương chuẩn bị lại mặt cũng không phải là nhẹ, mặc dù lúc Tử Lan gọi ông ngoại bà ngoại, hai người liền ngẩn ngơ một chút, nhưng vẫn nhiệt tình đáp ứng, cũng cho Thạch Lâm và Tử Lan bao lì xì.

“Dáng dấp Tử Lan thật thanh tú, không biết ai sẽ chiếm được tiện nghi đây?” Vương thị cảm khái, lôi kéo Tử Lan nói chuyện.

Tử Lan híp mắt, cười nói: “Đại sư tại Tướng Quốc Tự nói nhân duyên con chậm hơn so với những người khác, phải đến sau cập kê sẽ tính tới hôn sự, thì cả đời mới thuận lợi.”

“A. Còn có chuyện như vậy sao?” Vương thị mặc dù có nghe thấy, nhưng không nghĩ đó là thật a.

Tử Lan gật đầu một cái, an tĩnh ngồi ở một bên, nghe Vương thị nói chuyện. Nghe người khác nói chuyện cũng cần kỹ xảo, cũng không thể để đối phương không còn lời nào để nói, cũng không thể đối phương nói quá nhiều, còn muốn đối phương cao hứng, còn có nên nói những điều cần thiết, hiển nhiên Tử Lan am hiểu sâu đạo lý này, Vương thị thấy ngoại tôn nữ khéo léo hiểu chuyện, càng nhìn càng yêu, có chút lo lắng cho nữ nhi của mình. Từ tướng mạo của Tử Lan cùng với việc nuôi dạy, không khó nhìn ra, mẫu thân của Tử Lan có thể là người xuất sắc, nữ nhi hồ đồ của bà sao có thể so sánh với chứ?

Hàn huyên một lát, mượn thời gian nấu nướng, Vương thị khuyên Tử Lan ở trong phòng nghỉ ngơi, còn kéo nữ nhi (Dương Tâm) đến phòng bếp, hỏi kỹ, biết Thạch Hữu Lương và hai đứa nhỏ đối tốt với Dương Tâm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Càng dụng tâm với bữa cơm đầu tiên con rể tới nhà.

Gần đây Thạch Hữu Lương dạy Dương Thụ nhận thức chữ, cũng coi như nửa sư phó, Thạch Hữu Lương có kinh nghiệm phong phú, tán gẫu với Dương Đồ Phu, thậm chí còn nói tới, nếu Dương Thụ muốn tham gia bán đậu, đến mùa đông Thạch Hữu Lương sẽ dẫn Dương Thụ theo, Dương Đồ Phu càng hài lòng với Thạch Hữu Lương, nhìn ra sân tò mò quan sát Thạch Lâm đang thịt heo, cũng rất hài lòng.

Dương Thụ đã đính hôn ba năm, nhưng tỷ tỷ Dương Tâm còn chưa lập gia đình, cho nên vẫn chưa làm hôn sự, lần này hôn sự của Dương Tâm đã xong xuôi, tiếp theo sẽ tới chuyện thành thân của Dương Thụ, mọi chuyện thuận lợi khiến tâm tình Dương gia không tệ, hiện tại nghe Thạch Hữu Lương nói như vậy, thì càng cao hứng, mặc dù Thạch Hữu Lương nói việc trồng đậu là bí mật của Thạch gia, nhưng Thạch Hữu Lương nguyện ý thu mua cây đậu của Dương gia, hơn nữa mang theo Dương Thụ đi ra ngòai để trải nghiệm, hơn nữa còn dạy Dương Thụ nhiều điều, Dương Thụ rất cảm kích Thạch Hữu Lương.

Nói đơn giản, mới hơn một tháng ngắn ngủi học chữ, Dương Thụ đã công nhận Thạch Hữu Lương là tỷ phu thân thiết.

Mọi người gặp nhau vui mừng, Thạch Hữu Lương nói chuyện tương đối hợp với Dương Đồ Phu, chờ lúc rời khỏi Dương gia, thì trời đã tối, về đến nhà thu dọn một chút, mọi người liền về phòng đi ngủ, mọi việc ngày mai lại khôi phục bình thường.

Thạch Lâm thì đi học, Dương thị cũng bắt tay vào làm việc trong nhà, chăm sóc vườn rau các loại, Tử Lan chuẩn bị hai ổ gà, còn mua thêm mấy con heo sữa về nuôi… Rất nhiều việc a.

Dương Đồ Phu làm nghề thịt heo, liền nhờ Dương Đồ Phu đi chọn heo sữa, sáng sớm hôm sau, Thạch Hữu Lương phải đi mua ba mươi con gà con, rồi mua trứng giống, bất kể Tử Lan muốn làm gì, Thạch Hữu Lương đều không ngại phiền toái, còn Dương thị nàng nuôi heo, còn việc nuôi gà, nàng cũng không quen nuôi. Không quá hai ngày, Dương Đồ Phu liền mang tới bốn con heo sữa, đưa cho Dương thị chiếu cố.

Sau khi có Dương thị, mỗi ngày Tử Lan có thời gian rảnh rỗi nhiều hơn, nhưng Tử Lan cũng không hòan tòan thanh nhàn, dù sao thì sẽ không ai thích nha đầu lười, Thạch Hữu Lương không thích nữ nhi ra cửa, Tử Lan cũng không thích, đời trước Tử Lan đã nhìn chán cảnh sắc trong thôn rồi, với lại không ai thích một tiểu cô nương chưa xuất giá ra khỏi cửa chạy toán loạn, trừ khi vụ mùa cần người làm thì những tiểu cô nương ấy mới ra ngòai.

Mùa xuân vạn vật sinh sôi, có rất nhiều nấm hay rau dại, nhưng Thạch Hữu Lương đều không cho Tử Lan ra ngòai, nhưng Thạch Hữu Lương đã mang theo Dương thị lên núi hai lần, đối với Dương thị mà nói, đơn độc ở với trượng phu, trượng phu rất chiếu cố nàng, trong lòng cực kỳ cao hứng, chủ động khuyên Tử Lan ở nhà, muốn cái gì thì nói cho nàng biết, nàng sẽ đem về cho Tử Lan.

Tử Lan cũng không sao, ở nhà thì thêu thùa, hoặc vào không gian xem sách một chút, cũng có chút đồ ăn, rất thoải mái tự tại. Còn về việc nói chuyện phiếm, thì thỉnh thỏang Tiểu Hoa Đào và Thạch nãi nãi tới tìm nàng nói chuyện.

Đoán chừng cũng do lớn tuổi, hoặc là nhi tử đã lấy vợ, tảng đá trong lòng Thạch nãi nãi cũng được gỡ bỏ, bây giờ cũng không càu nhàu Tử Lan lãng phí nữa, lúc Tử Lan làm đồ ăn, Thạch nãi nãi còn giúp Tử Lan đang bận rộn nữa.

Tiểu Hoa Đào tới tìm Tử Lan, thường là cùng Tử Lan thêu thùa, chọn vải, không biết có phải Lưu thị quên không chuẩn bị đồ thêu thùa cho nữ nhi (Hoa Đào) không, thậm chí chút vải cùng một cái kim thêu đều không chuẩn bị.

Nhưng Tử Lan cũng thấy Hoa Đào không tệ, Tử Lan liền cho Hoa Đào chút đồ thêu, mặc dù vải chỉ là y phục mà Thạch Hữu Lương không mặc được cắt ra, chỉ thêu cũng là loại bình thường nhất, nhưng loại kim thêu thì tương đối tốt. Nhìn Hoa Đào cầm một đoạn vải để luyện tập, thỉnh thoảng Tử Lan lại chỉ điểm.

Học thêu cần kiên chì và chăm chỉ, Tử Lan không thể để Hoa Đào mới vừa bắt đầu học thêu đã để cho nàng dùng loại chỉ thêu tốt, cũng mặc kệ tâm tư của Lưu thị, đã học thêu thì Lưu thi cần chuẩn bị đồ thêu, Tử Lan chẳng qua chỉ là đường tỷ nên tự nhiên không thể quá chu đáo, nàng cũng không muốn tìm thêm mệt mỏi, dù sao cũng có mấy Đường tỷ nữa cơ mà. Không thể tốt : nặng bên này nhẹ bên kia được. Tử Lan tính tóan đến lúc Hoa Đào luyện được châm pháp, liền để phụ thân nói với Nhị bá, không thể dạy ý thuật thêu cao nhất được. Về phần tính tóan của Bá mẫu, Tử Lan không muốn nghĩ nhiều.

Tử Lan cùng Thạch nãi nãi làm đồ ăn (muanho: đồ ăn là một loại dịch thể sóng sánh, muanho không biết gọi là gì ), Tử Lan còn cho thêm gia vị đặc biệt, Thạch nãi nãi ăn rất vui vẻ, trừ việc cho thêm bột ngọt và cách làm bột ngọt ra, Tử Lan đều nói cách làm món ăn này cho Thạch nãi nãi, đến lúc Tử Lan nghe nói mấy bá mẫu dựa vào những thứ ăn vặt này để bán hàng rong, Tử Lan cũng không để ý. Sau khi Thạch Hữu Lương thưởng thức qua, cảm thấy không tệ, cũng quyết định mang theo Dương thị vào thành buôn bán cái này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.