Người làm mai đi một tràng, một khi đã quyết định, Thạch Hữu Lương cùng Dương Tâm đều không còn ít tuổi, Thạch Hữu Lương cũng chỉ có thể vội vàng
chuẩn bị đầy đủ sính lễ đưa đến Dương gia.
“Ta nói này phu quân (Dương đồ phu), mặc dù sính lễ cũng không quá nhiều, phu quân cũng nhìn Thạch Hữu Lương rồi đấy, là người biết lễ nghĩa, còn nữa, dưới đáy
rương là vòng tay cũng đáng vài lượng bạc đấy. Phu quân nói rất đúng, cô nương nhà chúng ta cũng có thể trôi qua những ngày thật tốt.” Vương thị nhìn sính lễ đưa tới, lập tức cười hớn hở ra mặt.
Dương Đồ Phu
nhìn một chút nói: “Đúng vậy. Không nhẹ, mặc dù không nhiều đồ lắm,
nhưng đều là đồ tốt, có giá trị không ít tiền, ta nhìn chỗ sính lễ cũng phải mười mấy tiền bạc. Khuê nữ mặc dù bị tên súc sinh kia làm hư danh
tiếng, nhưng cũng còn cái phúc, hai đứa bé Thạch gia cũng rất hiều
chuyện, xem ra cuộc sống sau này của Dương Tâm cũng không xấu.”
Dương Tâm đỏ mặt cúi thấp đầu, sau khi danh tiếng của nàng bị phá hư, vốn cho là nàng sẽ không thể gả cho người trong sạch, Tứ ca Thạch gia tuy có
hơi lớn tuổi, nhưng cũng không quá già, nhìn chỉ chừng hai mươi tuổi,
hơn nữa còn có bản lĩnh, lại biết chữ, hơn nữa bà mai cũng nói, chuyện
trước kia không trách nàng, Thạch Tử Lan cũng biết, nàng đã gặp và thấy
là một cô nương rất dễ chung đụng, nghe nói Thạch Lâm cũng rất hiểu
chuyện.
Với điều kiện của Thạch Tứ ca, rất nhiều đại cô nương
nguyện ý, mặc dù nhà nàng dựa vào việc bán thịt heo là hơn các nàng một
chút, những cũng không hơn bao nhiêu, ngay cả cửa hàng bán thịt heo cũng không mua nổi, phụ thân cùng đệ đệ Dương Thụ chỉ có thể làm cái gian
hàng ở trên trấn trên.
Hai đứa nhỏ Thạch gia nàng cũng đã gặp
qua, đều rất dễ chung đụng, sính lễ nàng lại càng không phải lo lắng.
Không từ mà biệt, Thạch Tứ ca còn có thể dạy Đại Sơn nhận thức chữ, nếu
có thể mang theo đệ đệ của nàng, để hắn (Dương Túc) mở mang đầu óc thì
thật tốt.
“Con đồng ý, nếu Thạch Tứ ca có thể nguyện ý dạy đệ đệ
biết chữ tính số, như vậy hôn sự này liền tốt vô cùng.” Lúc phụ mẫu hỏi
thăm ý kiến của nàng, Dương Tâm đỏ mặt nói.
Năm nay nhi tử cũng
mười chín tuổi, Dương Đồ Phu nghe xong ánh mắt cũng sáng lên, chẳng qua
là còn có chút ngượng ngùng, lặng lẽ hỏi Thạch Hữu Lương một tiếng,
Thạch Hữu Lương hai lời chưa nói, liền đồng ý cho Dương Thụ cùng học,
dạy bản lãnh cho Dương Thụ cũng không phải là không tốt, không phải sao?
Nhìn đệ đệ mỗi ngày trở lại đều ngồi vào bàn viết viết vẽ vẽ, lúc này Dương Tâm mới hoàn tòan thả tâm.
Thạch Hữu Lương cũng Dương Tâm đều lớn tuổi rồi, hôn sự tự nhiên cũng tổ chức rất gấp, những chuyện này đều không cần Tử Lan động thủ, thay nhi tử tổ chức hôn lễ, là tâm nguyện nhiều năm của Thạch gia gia và Thạch nãi
nãi, Thạch Tử Lan cùng Thạch Lâm chỉ cần ăn ăn uống uống, đi theo mọi
người tham gia náo nhiệt.
Tử Lan vốn lo lắng đệ đệ bởi vì bóng
ma của Tống thị, sợ phụ thân tái giá, không nghĩ tới Thạch Lâm mang
khuôn mặt tiểu đại nhân nói với Tử Lan, phụ thân nói, cưới mẫu thân, tỷ
tỷ cũng sẽ đỡ mệt mỏi hơn.
(Muanhobaybay: mưanhỏ mà có một đệ đệ hiểu chuyện như vậy thì hạnh phúc ing…)
Tử Lan nghe xong mặt hắc tuyến, cảm thấy có chút xin lỗi với mẹ kế sắp vào cửa, bởi vì phụ thân và đệ đệ đều có ý tưởng thật không hay.
Trong lòng phụ thân không quên mẫu thân, tỏ rõ phụ thân rất nặng tình nghĩa,
nhưng cũng là bất hạnh của Dương thị. Nhưng Tử Lan cũng mong đợi phụ
thân sống thật tốt, cho nên cũng không tính làm khó mẹ kế mới vào cửa.
Sau một trận thổi kèn, Dương thị vào cửa, sau khi lạy thiên địa xong, Tử
Lan nhìn Dương thị một thân hồng y, lẳng lặng ngồi trong tân phòng, Tử
Lan đi xuống bếp làm một chén canh cá cho Dương thị.
“Nương,… mẫu thân, phụ thân nói con làm cho người.” Nông thôn không thịnh hành
kêu Nhị nương, hơn nữa Dương Tâm lớn hơn Tử Lan không nhiều, trong lòng
cố gắng tự nói nhiều lần, mới đem chữ mẫu thân nói lên miệng, sau khi
kêu xong, Tử Lan liền đỏ mặt.
Không chỉ Tử Lan đỏ mặt, Dương thị cũng vậy, Dương thị xấu hổ nhận lấy chén, nhẹ nhàng nói cảm ơn.
Dương thị nâng chén lên uống một ngụm, nhớ tới Tử Lan nói, đây là Thạch Hữu
Lương phân phó, nhất thời cảm thấy trong lòng như ăn mật ngọt.
“Tử Lan, hôm nay con ngủ với nãi nãi nha.” Lúc trời chạng vạng, mặc dù bên
ngòai còn ồn ào uống rượu, Thạch nãi nãi liền kéo Tử Lan vào nhà, hôm
nay Thạch nãi nãi cùng Thạch gia gia ở nhà Tử Lan, lại chuẩn bị một gian phòng cho Thạch nãi nãi và Thạch gia gia, nhưng hiển nhiên Thạch nãi
nãi muốn ở cùng cháu gái. Thạch gia gia cũng không đơn độc đi ngủ, mà là chen chúc cùng Thạch Lâm.
“Tử Lan, con cũng làm được đáy giày
sao?” Nhìn lễ vật Tử Lan chuẩn bị cho Dương thị là một đôi giày, Thạch
nãi nãi kinh ngạc hỏi, cháu gái thêu rất tốt, nhưng lại không làm được
đáy giày.
Tử Lan ngượng ngùng nói: “Phụ thân con mua, con vẫn không làm được đáy giày đâu a.”
Thạch nãi nãi có chút bất đắc dĩ, nãi nãi cho một đôi ngân trâm, cũng là nhi
tử cho. Nghĩ đến nhi tử hài lòng với người vợ này, sau này nhiều chuyện
có vợ xử lí, nhi tử cũng sẽ không khổ nữa?
“Nãi nãi, con giúp người đánh răng nhé?” Tử Lan cầm một cành liễu vào nói với Thạch nãi nãi.
Thạch nãi nãi đã từng được Tử Lan giúp đỡ, đánh răng mấy lần, sau khi đánh
sạch sẽ, quả thật thấy thỏai mái hơn, không cần cháu gái giúp đỡ, bà tự
cầm cành liễu dính bột đánh răng lên, chà chà sát sát.
Việc đánh răng không phải là thói quen ban đầu của Tử Lan, mà là được bà ngoại
rèn luyện, truyền cho nữ nhi, rồi dạy cho Tử Lan, ngay cả Thạch Hữu
Lương mà một ngày không đánh răng, liền không thoải mái, cho nên trong
nhà liền tự động đánh răng, Tử Lan sợ để lâu ảnh hưởng đến hiệu quả,
liền đem bột đánh răng để vào trong không gian để lưu giữ.
Đánh răng xong, rửa mặt, lại rửa chân, Tử Lan mới leo lên giường.
“Cháu gái ngoan a. Không biết con có thể gả tới nhà tốt không?” Thạch nãi nãi ôm Tử Lan, vuốt tóc nàng, cười híp mắt nói.
Tử Lan nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng nói: “Gả cho nhà gần, ngày ngày có thể làm đồ ăn mang cho nãi nãi.”
“Nha đầu ngốc.” Thạch nãi nãi hiển nhiên rất vui vẻ, không biết có phải bà
nghĩ nhiều không, từ sau khi tiểu nhi tử trở về, thân thể của bà tốt hơn trước kia nhiều, ngay cả lão đầu tử (Thạch gia gia) vào mùa đông năm
trước không chịu nổi cái đau của bệnh thấp khớp mà mùa đông năm nay đã
qua, lại không đau lấy một lần. Đây là một nhà Tử Lan mang theo phúc khí về cho Thạch gia. Nghĩ tới đây, Thạch nãi nãi càng thương yêu Tử Lan.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thạch nãi nãi lôi kéo Tử Lan không cho nàng rời
giường, vì chờ con dâu dậy nấu cơm, Tử Lan bất đắc dĩ nằm trên giường,
đến khi mặt trời ló rạng, Dương thị cũng là người biết lễ nghĩa, chốc
lát sau khi Tử Lan tỉnh dậy, liền nghe động tĩnh từ tân phòng, một lát
sau Tử Lan nhìn qua cửa sổ thấy động tĩnh từ phòng bếp, Thạch nãi nãi
lúc này mới không lôi kéo Tử Lan, Tử Lan vội vàng bò dậy.
Sau khi Tử Lan dậy, Dương Tâm vừa mới nấu nước nóng, Tử Lan tới trước phòng bếp lấy nước rửa mặt cho Thạch nãi nãi, lại cầm lên một hộp nhỏ bột
đánh răng cùng một cành liễu đưa cho Dương Tâm. Dương Tâm nhìn động tác
của Tử Lan, học Tử Lan, dùng cành liễu dính ít bột đánh răng chà chà
răng.
“Một đêm nằm ngủ, trong miệng có mùi là lạ, hơn nữa chà răng sẽ tránh hư răng.” Tử Lan giải thích.
Dương thị gật đầu một cái, sau khi Tử Lan rửa mặt xong, hỏi Tử Lan làm món gì cho bữa sáng?
Tử Lan lấy ra một cái mâm bao bọc canh cá, nói: “Buổi sáng ăn một chút đồ là được, đun lại canh cá thôi a.”
Nấu nước thả cá vào, thêm chút rau muối cùng tinh dầu Tử Lan tự chế, lại
thêm hai quả trứng gà, một nồi canh cá đã được nấu ngon lắm. Dương thị
không để cho Tử Lan động thủ, chỉ hỏi Tử Lan cách làm như thế nào, Tử
Lan liền chỉ dẫn.
Sau khi làm xong hết thảy, Thạch gia gia, Thạch Hữu Lương cũng đã dậy, Dương thị nhìn Thạch Hữu Lương cùng Thạch Lâm
cũng đánh răng, nhớ tới đêm qua lúc Thạch Hữu Lương hôn nàng hơi nhíu
chân mày, nàng đỏ mặt nghĩ Thạch gia thật sạch sẽ a.
Thạch Hữu
Lương mang theo Dương thị quỳ lạy rồi đưa lên lễ vật cho Thạch gia gia
và Thạch nãi nãi, lễ vật là mỗi người một bộ y phục. Thạch gia gia cùng
Thạch nãi nãi cũng tặng lễ trở về, một bao lì xì cùng một đôi ngân trâm. Sau đó Dương thị còn cúi lạy bài vị mẫu thân của Tử Lan, rồi đến phiên
Tử Lan và đệ đệ hành lễ.
Tử Lan và Thạch Lâm dâng lễ vật đều là y phục, Tử Lan đưa lên là một đôi giày, Thạch Lâm đưa lên là khăn tay tỷ tỷ thêu.
“Ta và mẫu thân con trở về Thạch gia. Con dâu a…mọi việc trong nhà đều giao lại cho con.” Uống xong chén canh cá, Thạch gia gia liền nói.
Thạch Hữu Lương giữ Thạch gia gia và Thạch nãi nãi ở lại một lát, nhưng Thạch gia gia từ chối, mang theo Thạch nãi nãi rời đi. Chờ Thạch gia gia và
Thạch nãi nãi đi rồi, bọn họ mới dọn dẹp phòng ốc bừa bãi, Tử Lan vội
vàng cho gà ăn, cho bò ăn, năm trước heo đã bị thịt, qua hôn lễ gà cũng
thịt một lượng, còn dư lại hai còn gà mái, giữ lại đẻ trứng ăn, Tử Lan
tính tóan sẽ mua thêm hai con heo sữa nữa, nuôi chút gà. Thạch Lâm bị
đuổi về phòng học bài.
Dương thị bắt đầu dọn dẹp rửa chén dưới
phòng bếp,Thạch Hữu Lương chờ nàng dọn dẹp xong, phải đi trả lại bàn ghế bát đũa đi mượn, còn không ít đồ ăn và nguyên liệu nấu ăn còn dư, cho
nên Thạch Hữu Lương cũng đem cho hàng xóm một ít.
“Ngạch,… mẫu
thân, đây là chìa khóa hầm.” Chờ Dương thị dọn dẹp xong, Tử Lan mới lấy
một chùm chìa khóa từ trong nhà mang ra, đưa cho Dương thị
Hầm
này được Thạch Hữu Lương đào rất rồn, bên trong cũng rất phong phú,
trong đó tràn đầy thực phẩm dự trữ. Vừa nhìn đã biết Thạch gia không
thiếu cái ăn, gạo trắng rất nhiều. Trước khi Dương Tâm gả vào, Tử lan
liền để nhiều đồ vào trong hầm. Còn có một bình dầu nành lớn, còn có một vò nhỏ dầu vừng, cùng hai vò tương dấm. Còn có hột tiêu, hao tiêu, tỏi, gừng,… cũng rất nhiều.
Còn treo mấy khối thịt khô lớn, cùng hai cái chân gìo hun khói thật to, hai chân giò hun khói này Tử Lan mới làm năm trước, tính tóan phải hong gió hai ba năm nữa mới có thể ăn.
Tử Lan đem chìa khóa đưa cho Dương thị, bày tỏ những thứ này sau này đều
do Dương thị trông nom, Dương thị thấp thỏm một chút, nhiều lương thực
như vậy, nàng biết Thạch gia cũng dư giả, những không nghĩ sẽ giàu có
tới như vậy.
“Phụ thân nói, cuộc sống trong nhà chúng ta trải qua tốt hơn nhiều nhà khác một chút, nhưng không thể tự khoe khoang ra
ngòai, cho nên mẫu thân cũng đừng nói cho người khác biết.”
Điều gì nên dặn dò Tử Lan tự nhiên sẽ dặn dò cẩn thận, Dương thị nghiêm túc
gật đầu, nhà bọn họ sống qua ngày cũng không có trở ngại, cũng không bị
đói, cho nên trong lòng Dương thị âm thầm cao hứng.
Trong thôn
một ngày chỉ ăn hai bữa cơm, nhưng vì Thạch Lâm thường tới học đường để học tập, cho nên trước khi hắn đi, Tử Lan liền lấy cho hắn một ít đồ
ăn, Thạch Hữu Lương cùng Tử Lan đều ăn cùng hắn, thời gian dài, Thạch
gia liền tạo thành thói quen ăn một ngày ba bữa. Cơm trưa rất đơn giản,
ngày hôm qua thức ăn còn dư không ít, Thạch Hữu Lương mang hơn một nửa
cho mấy huynh đệ trong nhà.